Người đang núp đằng sau khối nham thạch cách đó không xa chính là Diệp Khinh Nhu, ở vị trí của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có mười mấy tên địch đang tiến lại gần cô ấy.
m ầm ầm!"
Lý Trạch Vũ biết địch nhiều ta ít, lúc này chỉ có thể dùng trí óc, không thể địch lại nổi.
Ở một phía khác.
Diệp Khinh Nhu đang tựa lưng vào một tảng đá, cả người chẳng còn sức lực để đứng dậy.
"Còn là một đại mỹ nhân cơ đấy, ha ha hai"
"Các anh em, tối nay chúng ta tận tình buông thả một phen đi!"
Trong mắt của một tên lính lang thang lóe lên.
Khóe miệng Diệp Khinh Nhu hiện lên nụ cười lạnh, đồng thời cô ấy móc ra một con dao găm từ trong giày lính của mình.
Chiến sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
Kể từ khi trở thành quân nhân của nước Hạ, cô ấy đã chuẩn bị cho cái chết của mình.
Không có sợ hãi, dường như chỉ có chút tiếc nuối, bởi vì không thể gặp được người kia trước khi chết...
"Anh hai, các người nhất định phải sống sót trở về đó..."
Diệp Khinh Nhu nỉ non một tiếng, rồi đưa con dao trong tay tới gần cổ họng.
Ngay khi cô ấy lấy hết dũng khí chuẩn bị chết...
"Ai dám động vào một cọng lông của cô ấy, tôi sẽ chôn cả quốc gia của tên đó theo!"
Một tiếng nói vô cùng ngang ngược truyền tới từ phía xa. Ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Diệp Khinh Nhu run lên. Anh ấy tới!
"Khốn kiếp!"
"Đúng là tự tìm đường chết..."
Mắt thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, mấy tên lính của nước Thần Tam cũng đồng loạt chĩa họng súng về phía hắn, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp bóp cò...
"Đoàng đoàng đoàng!"
Từng viên đạn Lý Trạch Vũ bắn ra đều như có gắn mắt bên trong, mỗi một viên đạn đều có thể nhắm chính xác mục tiêu, không một viên nào rơi ra ngoài.
"Tôi tới đây!"
Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khiến Diệp Khinh Nhu bật khóc.
Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Lý Trạch Vũ lại đi tới bên cạnh cô ấy...