Ván cờ tranh sáng tranh tối của nhà họ Lý và nhà họ Tần đang vào thế dầu sôi lửa bỏng.
Đầu tiên là quân Thiên Long trấn giữ vùng Tây Cương, Tân Chấn lấy lý do binh lực không đủ để xin phía quân đội gửi quân viện trợ đến.
Mọi người đều biết.
Vùng Tây Cương bảo vệ Tam Quốc, nhưng những năm qua, mặc dù Tam Quốc đạt được những thành công lớn, thế nhưng hoàn toàn không đủ sức để gây khó dễ cho nước Hạ.
Sở dĩ Tần Chấn làm như thế, cũng không có lý do gì khác ngoài việc muốn phân tán lực lượng của quân đoàn Hổ Khiếu.
Bởi vì hiện giờ quân đoàn Hổ Khiếu đang trấn giữ vùng Bắc Cương, cách Tây Cương vô cùng gần.
Thế nhưng lời thỉnh cầu này lại bị quân đội trả về.
Lý do chính là bây giờ đang ở thời bình, vì thế chúng ta nên ngăn chặn chiến tranh hơn là khơi mào chiến tranh!
Kết quả này cũng vô cùng công bằng, có thể khiến mọi người tín phục.
Thế nhưng Lý Định Quốc cũng biết Tân Chấn sẽ không từ bỏ ý định của mình.
Đúng như dự đoán. "Lý soái!"
Thượng tướng quân Lâm Hổ lao vào phòng làm việc của tổng soái.
Lý Định Quốc tháo cặp kính lão xuống, bĩnh tĩnh nói: "Bên phía Tam Quốc xuất quân rồi?"
Sao cơ?"
Lâm Hổ há to miệng thở dốc, cảm thấy sửng sốt: 'Lý soái, sao ngài biết được?"
"Ha ha ha..."
Lý Định Quốc nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Lúc ông đây bày mưu lập kế, Tân Chấn vẫn còn đang cọ nồi ở hở đầu quân đấy!"
Vào sáng sớm, lúc Tân Chấn xin quân đội chỉ viện, ông cụ đã bắt đầu đề phòng chiêu này của đối phương.
Thế nhưng ông ấy và Tô Cẩn Hoa đều đang suy nghĩ, chắc hẳn Tân Chấn sẽ không điên cuồng như thế.
Dù sao một khi Thần Tam Quốc hợp tác, tính chất của vụ việc sẽ thay đổi, nghiêm trọng một chút sẽ là phản quốc!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!