Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Trần Thanh Tuyết chống tay lên bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nốt ruồi mỹ nhân giữa hai hàng lông mày trong gương.

Năng hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ sát đất, có thể thấy rõ làn da trắng nõn của cô, chỉ cần nhìn nghiêng cũng đủ để khiến cho mọi người đàn ông rung động.

"Chị!"

Đúng lúc này, Trần Thanh Dao đẩy cửa bước vào.

Trân Thanh Tuyết lập tức khôi phục tinh thần, cất chiếc gương trên bàn đi, giả bộ như không có chuyện gì.

sẠp" Trần Thanh Dao vốn muốn hỏi một ít công việc, nhưng đôi mắt cô lại bị nốt ruồi giữa hai hàng lông mày của Trần Thanh

Tuyết thu hút.

Cô bước lại gần, cẩn thận đánh giá một hồi, tò mò hỏi: "Chị, sao giữa lông mày của chị lại có một nốt ruồi mỹ nhân!"

"Cái này..." Trần Thanh Tuyết lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Trần Thanh Dao càng tò mò hơn, không từ bỏ hỏi: "Chị, chị có bí mật gì giấu em phải không?"

"Không, chị có thể có bí mật gì chứ!"

Trần Thanh Tuyết lấy lại bình tĩnh, nghĩ đi nghĩ lại nói hết tiền căn hậu quả một lần.

"Chị nói nốt ruồi mỹ nhân này là anh rể tặng cho chị sao?"

Ánh mắt Trần Thanh Dao lộ ra một chút hâm mộ không thể phát hiện.

"Tên kia muốn phân biệt chị với em thôi, em cũng đừng nghĩ nhiều!"

Trần Thanh Tuyết nửa muốn nửa không giải thích: "Còn có, chưa có sự đồng ý của chị mà hắn đã thêm nốt ruồi này cho chị, chị còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!"

"Chị, chị cũng đừng có mà chiếm được tiện nghi còn khoe mất"

Trần Thanh Dao bĩu môi, cười hì hì nói: 'Bỗng nhiên em thấy khí chất của chị thay đổi rất lớn, hai chị em mình không giống nhau nữa!"

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Không đợi Trần Thanh Tuyết lên tiếng, Lý Trạch Vũ trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Anh rểt"

Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Trần Thanh Dao lập tức vui cười chào hắn.

"Thanh Dao cũng ở đây à!" Lý Trạch Vũ dường như đã quen với xưng hô "anh rể" này, cũng không biết hắn có coi Trần Thanh Dao cô là em vợ

không.

Trần Thanh Tuyết lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, thản nhiên nói: "Có việc?"

"Có"

Lý Trạch Vũ cầm túi hồ sơ trên tay đặt lên bàn, đang định mở miệng.

"Anh rể, anh có thể tặng em một nốt ruồi mỹ nhân không?" Trần Thanh Dao cắt ngang suy nghĩ của hắn

"Khụ khụ!"

Lý Trạch Vũ hăng giọng nói: "Cái này là tôi muốn phân biệt

chị em hai người, nếu làm cho cô một nốt, chẳng phải là lãng phí công sức sao?”

Trân Thanh Dao ngẩn người, cảm thấy cũng có lý.

Lý Trạch Vũ cười hì hì, đùa nói: "Nếu thêm ở chỗ khác thì

có thể. Chỗ khác?

Trần Thanh Dao tức giận nói: "Anh rể, anh thật xấu xal Không để ý tới anh nữa..."

Nói xong, cô rời đi như chạy trốn! "Tôi cảnh cáo anh, đừng đánh chủ ý lên em gái tôi!"

Trần Thanh Dao vừa đi, Trần Thanh Tuyết lập tức mở miệng cảnh cáo.

Lý Trạch Vũ gãi gãi đầu, nhíu mày nói: "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi để ý cô ấy thì có làm sao? Phạm pháp sao? Cô có thể kiện tôi à!"

"Anh..."

Trần Thanh Tuyết nhất thời nghẹn họng.

Lý Trạch Vũ lại cười khà khà nói: "Sao, cô cũng coi tôi là anh rể của Thanh Dao sao?"

"Hả?" Lúc này Trần Thanh Tuyết mới giật mình phản ứng lại Lý

Trạch Vũ đang trêu chọc cô, không khỏi liếc hắn một cái: "Anh

tốt nhất đừng có tự mình đa tình, tôi sẽ không thích anh đâu!"

"Vậy sao hôm nay cô lại đích thân đến đón tôi?"

Lý Trạch Vũ cúi đầu, cười nói: "Đây không phải là biểu hiện của thích sao?"

"Tôi... Tôi..." Trân Thanh Tuyết ấp a ấp úng che giấu nói: "Đó là do Sói Đen tìm tôi mượn xe, vừa khéo tôi đi ra ngoài, lúc quay về vừa

hay anh mới xuống máy bay, tôi mới tiện đường đón anh!"

"Thật sự như vậy sao?”

Lý Trạch Vũ nghiền ngẫm cười cười.

Trần Thanh Tuyết dường như có hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được hô hấp mình trở nên dồn dập.

"Nói chuyện chính đi."

Lý Trạch Vũ trêu chọc xong nên đổi chủ đề nói: 'Bảo bất kỳ công ty nào hợp tác với khoa học kỹ thuật Vân Dương lập tức cắt đứt mọi quan hệ với tập đoàn Tần Thị!"

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Thanh Tuyết trở nên nghiêm túc.

Lý Trạch Vũ cũng không giấu diếm, lời ít ý nhiều giải thích chuyện nhà họ Lý với nhà họ Tần tuyên chiến.

Trần Thanh Tuyết không khỏi cạn lời.

Vừa mới cùng nhà họ Khương đánh nhau xong, bây giờ lại muốn đấu với nhà họ Tần.

Cô có chút hoài nghi mục đích Lý Trạch Vũ đầu tư vào khoa học kỹ thuật Vân Dương không phải vì kiếm tiền, mà là muốn quấy rối giới kinh doanh!

Bất tri bất giác, bầu trời đân dần sẫm màu.

Các nhân viên đã tan làm từ sớm.

Lý Trạch Vũ và Trần Thanh Tuyết cùng nhau ra về, vốn muốn chờ Trần Thanh Dao về cùng, nhưng cô giống như cố ý tạo cơ hội cho hai người, tự mình lái xe về trước.

Trên xe, hai người im lặng suốt dọc đường.

Lý Trạch Vũ hạ cửa kính xe hút thuốc.

Trần Thanh Tuyết ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn lại vài lần, muốn nói lại thôi.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Lý Trạch Vũ giống như có mắt sau gáy.

Trần Thanh Tuyết đảo mắt, dáng vẻ vờ như không có gì, hỏi: "Anh có biết Diệp tiểu thư dời trụ sở chính của tập đoàn Long Thịnh đến Tuyên Thành không?"

"Biết, tôi vừa thấy cô ấy!"

Lý Trạch Vũ không quay đầu lại trả lời.

Trầm ngâm một lát, Trần Thanh Tuyết lại nói: "Tôi cảm thấy cô ấy cũng không hận anh!"

"Thời gian có thể chữa lành tất cả"

Lý Trạch Vũ tự giêu nói: "Chuyện giữa tôi với cô ấy đã kết thúc lâu rồi, hơn nữa tôi cũng không nợ gì cô ấy, còn gì để hận đâu chứ!"

"Không!"

Trân Thanh Tuyết buột miệng phủ nhận: "Anh không hiểu phụ nữ đâu!"

Lý Trạch Vũ cười khinh nói: "Cô biết tôi đã qua bao nhiêu phụ nữ sao? Nói không chừng tôi còn hiểu phụ nữ hơn cô đói!"

"Hừ! Anh chỉ có thân thể của nhiều người, chỉ là không có được trái tim của các cô ấy!"

Thấy hắn không biết xấu hổ mà còn kiêu ngạo, Trần Thanh Tuyết nhất thời tức giận.

Lý Trạch Vũ gãi đầu, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật không?"

"Đàn ông mấy người vĩnh viễn không bao giờ hiểu được trực giác của phụ nữ!"

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" "Trong tình huống bất đắc dĩ, một đôi nam nữ xảy ra quan hệ, nếu người phụ nữ không bài xích người đàn ông, chứng tỏ

người phụ nữ đó thích đối phương!"

Trân Thanh Tuyết nói y nguyên lời mình nhìn thấy trong sách triết học.

Lý Trạch Vũ nghe xong sửng sốt một chút, cau mày nói: "Ý cô là Diệp Khuynh Thành thích tôi?"

"Phải!"

Trân Thanh Tuyết vô cùng tự tin trả lời: "Trước kia tôi không rõ lắm, nhưng hiện tại... Tôi có thể khẳng định Diệp tiểu thư chắc chăn thích anh!"

"Không thể, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"

Lý Trạch Vũ khoát tay.

“Tin hay không tùy anh."

Trân Thanh Tuyết nhẹ nhàng hừ một tiếng, giọng nói có chút chua xót.

Lý Trạch Vũ đột nhiên hút mấy điếu thuốc, nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn.

Hắn cảm thấy Diệp Khuynh Thành chỉ cảm kích hắn mà thôi, cảm kích hắn cứu cô khỏi bể khổ.

Về phần "yêu" hay "thích", hắn quả thật không cảm nhận được.

Đột nhiên, điện thoại rung lên. Là của Lý Trạch Vũ.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số xa lạ, thuận tay ấn nút nghe.

"Tối nay anh có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Giọng Diệp Khuynh Thành truyền đến từ trong điện thoại.

=============================================================

Xe chưa khởi động, bên trong xe vô cùng im ắng, vì vậy giọng của Diệp Khuynh Thành vọng ra từ điện thoại đều lọt vào tai Trần Thanh Tuyết rõ mồn một.

Trần Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Trạch Vũ, khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh tin lời tôi nói chưa?”

“Tin gì mà tin!”

Lý Trạch Vũ mạnh miệng: “Không phải chỉ là mời tôi ăn một bữa cơm thôi à, điều này chứng minh được cái gì?”

Tuy nói là vậy nhưng trong lòng Lý đại đương gia đã tin phân nửa.

Dù sao có là kẻ ngốc cũng phải nhìn ra chút nguyên nhân khiến một cô gái chủ động mời đàng trai đi ăn.

“Thế bây giờ anh muốn đi hẹn hò với Diệp tiểu thư hay về nhà dùng bữa tối cùng ông nội tôi?”

Trần Thanh Tuyết trịnh trọng hỏi. Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên vi diệu. “Việc này..."

Lý Trạch Vũ xưa nay luôn là một kẻ quyết đoán, nhưng lần này hắn lại có chút dao động.

Nếu tới chỗ hẹn với Diệp Khuynh Thành thì Trần Thanh Tuyết chắc chắn sẽ giận.

Nhưng nếu về nhà cùng Trần Thanh Tuyết thì hắn sẽ phải cho Diệp Khuynh Thành leo cây, người kia nhất định cũng sẽ hụt hãng thất vọng.

Chết tiệt!

Lý Trạch Vũ thầm chửi tục trong lòng.

Đang yên đang lành ăn cơm làm mẹ gì, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói đâu!

Đúng lúc hẳn đang ở trong thế khó xử.

“Vù vù vù!”

Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe.

Lý Trạch Vũ nhìn kĩ, là ba cô gái.

Trong số đó, hắn biết cô gái đeo mạng che mặt kia, chính xác là Bạch Tố Y - Thánh Nữ Tiêu Dao Cung.

“Có lẽ tối nay không thể ăn cơm rồi...”

Lý Trạch Vũ làm ra vẻ tiếc rẻ, nhưng trong lòng thì vui mừng hân hoan, nhiệt tình “ bấm like” cho sự xuất hiện đúng lúc của Bạch Tố Y.

“Xoạch!”

Lý Trạch Vũ xuống xe, cười hỏi: “Bạch Thánh Nữ có gì chỉ giáo?”

“Lý Trạch Vũ, phụng lệnh gia sư, tôi đến đây mời anh tới Tiêu Dao Cung một chuyến!”

Bạch Tố Y vừa mở miệng đã thông báo mục đích của chuyến đi này.

Lý Trạch Vũ đưa mắt đánh giá Thanh Phượng và Hoả Phương đứng cạnh Bạch Tố Y, nhịp thở ổn định, chân trụ vững

vàng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

“Xem ra nếu không đi cùng các cô thì sẽ không tôi sẽ không được rời đi một cách dễ dàng.”

“Anh biết vậy là tốt!”

Bạch Tố Y tỏ vẻ “xem như anh biết điều”.

Nhớ tới cái lần ở núi Thương Nam, Lý Trạch Vũ tuy đã nhìn thấy dung nhan của cô nhưng lại vô tư không thèm để tâm, làm cô cảm thấy bực mình mà không có chỗ xả.

Lúc ấy cô chỉ có một thân một mình nên không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, nhưng lần này thì khác rồi!

Có Thanh Phượng và Hoả Phượng đồng hành, cô tin chắc dù Lý Trạch Vũ mạnh đến đâu cũng không thể địch lại hai người liên thủ, vì vậy chẳng phải sợ làm gì.

“Cô về nhà trước đi, báo với ông Trần là lần sau tôi sẽ tới gặp ông ấy.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!