Tống Dương Phàm, hai chân bắt chéo, điệu bộ có chút lơ đãng.
"Quá trình hẹn hò đúng là mất nhiều thời gian thật, tôi muốn nghe kết quả thế nào?"
Viễn Mặc, tức đến nghiến răng.
"Còn có kết quả sao? Mẹ kiếp, cô ấy dám để tôi ở đó đợi như một thằng ngốc, cả quá trình đến kết thúc cũng không quay lại!"
Tống Dương Phàm, nghe được toàn bộ sự việc từ anh ta kể ra, liền nhún vai.
"Xem như cậu không có phúc phần rồi! Người ta không thích cậu cho nên chỉ là mượn cớ không quay lại thôi, tôi chẳng qua bị biến thành biên đỡ đạn."
Viễn Mặc, nghĩ theo lời Tống Dương Phàm nói, xem ra nguyên nhân này thực sự cũng có thể xảy ra. Nhưng rõ gàng là cô ấy thích anh trước, sao có thể ngang nhiên không thích nữa chứ? Viễn Mặc, này xưa nay chưa từng thất bại trong tình trường, cục tức này anh vốn dĩ nuốt không trôi rồi.
Lúc hai bọn họ đang nói chuyện thì Doãn Hạ đi vào, nhìn thấy Viễn Mặc và Tống Dương Phàm cô liền có chút bỡ ngỡ lên tiếng.
"Xin lỗi, em tưởng chỉ có mình anh... Nên không rõ cửa!"
Viễn Mặc, cười cười dáng vẻ phóng khoáng của anh ta, hai tay dang rộng trên sofa cũng không chấp nhất.
"Chị dâu, đừng khách sáo... Tôi chẳng qua đến tìm một người để tính sổ thôi!"
Doãn Hạ, nghe những lời này cũng không biết là thật hay đùa. Cô gật đầu nhẹ, theo thói quen ngồi xuống, bên cạnh Tống Dương Phàm.
Người đàn ông, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô từng chút một.
"Em mới ra ngoài sao?"
Anh hỏi, Doãn Hạ cũng không muốn dấu diếm liền thành thật nói ra.
"Vâng, Cố Dựt hẹn em đến công ty thảo luận về dự án!"
Hai mày cương nghị của anh, cau lại một cách khó chịu.
"Chẳng phải đã xong hết rồi sao? Còn muốn thảo luận cái gì... Anh nghĩ đó chỉ là cái cớ thôi, vì đến cuối cùng hắn cũng không cam tâm khi em ở cạnh anh!"
Doãn Hạ, giống như bị anh nhìn thấu mọi sự việc, nhưng cô cũng không phản bác. Cô cúi đầu có chút mệt mỏi, tóc trên trán theo tư thế mà phủ xuống che khuất đôi mắt bất lực.
"Về sao... Nếu hắn còn muốn gặp em, thì anh sẽ đi cùng!"
Anh không tức giận, chỉ là cảm thấy Cố Dựt quá cố chấp. Anh ghét nhất chính là loại người, lúc có được thì không biết chân trọng, lúc mất rồi thì ra sức dành giật không chịu buông!
Viễn Mặc, nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, cũng hiểu được phần nào. Nghĩ ngợi một lúc mới lên tiếng...
"Tôi thấy người đàn ông họ Cố đó, mục đích đặt chân đến Bắc Kinh là có dụng ý, không phải đương không lại mở chi nhánh ở đây!"
Hàm ý có chút thâm dò, Doãn Hạ cũng không lên tiếng. Chỉ thấy đáy mắt Tống Dương Phàm trở nên thâm sâu.
"Mục đích quá rõ ràng, chẳng phải trở về chính là muốn đối phó với tôi sao?"
Viễn Mặc, nhướng mày.
"Cậu không sợ bị hắn ta chơi chết sao?"
Tống Dương Phàm, lắc đầu tỏ vẻ không mấy quan tâm.
"Hắn muốn thế nào cũng được, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đối diện cùng hắn!"
Doãn Hạ, nghe Viễn Mặc nói như vậy, trong lòng càng thêm bất an. Đúng là lần trở về này, Cố Dựt rất khác lạ, anh luôn ám chỉ cảnh cáo cô cái gì đó, chẳng lẽ thực sự là muốn tìm cách đối phó với Tống Dương Phàm sao? Doãn Hạ, bất giác quay sang nhìn anh...
"Phàm, em sợ... "
Bàn tay cô thoáng chốc khẽ run, anh nhanh chóng nắm lấy, siết chặt ánh mắt kiên định nhìn cô.
"Đừng lo, chúng ta sẽ cùng đối diện... Dù là chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em đâu!"
Doãn Hạ, gật đầu, thấy anh kiên định cô cũng cảm thấy an lòng.
"Em cũng vậy!"
Viễn Mặc, ở bên cạnh vương vai, ngáp dài một cái.
"Trong mắt hai người tôi có tồn tại không vậy?"
Tống Dương Phàm và Doãn Hạ, cười xì.
"Thôi, tôi đi tìm người đây. Không làm phiền vợ chồng hai người diễn trò ân ái nữa!"
Bóng dáng anh sau lời nói, đã đi ra khỏi cánh cửa. Doãn Hạ mới quay sang hỏi Tống Dương Phàm.
"Anh ta tìm ai vậy?"
"Tiêu Thanh!"
"Cái gì? Tìm cô ấy làm gì?"
"Có lẽ Viễn Mặc và Tiêu Thanh đang hèn hò!"
Vì câu nói này của anh, mà cô xém chút nữa cắn vào lưỡi của chính mình. Viễn Mặc ai chẳng biết anh ta chính là một người đàn ông đào hoa, nếu anh ta thực sự hèn hò với Tiêu Thanh thì nguy rồi.
"Không được, em phải đi ngăn anh ta lại!"
Doãn Hạ, bộ dạng sốt sắn liền đứng lên, tay đã bị anh kéo lại.
"Em sao lại đi phá chuyện tốt của cậu ta chứ?"
Anh vừa cười vừa nói, Doãn Hạ kiên quyết dáng vẻ càng kích động.
"Chuyện tốt của anh ta, sẽ hại Tiêu Thanh đấy. Viễn Mặc là người thế nào, anh còn không rõ sao? Tiêu Thanh, rất đơn giản, nếu bị đá chắc chắn cô ấy sẽ không chịu nổi đâu."
Tống Dương Phàm, kéo mạnh Doãn Hạ ngồi xuống sofa. Giọng anh khăng khăng khẳng định.
"Doãn Hạ, tuy Viễn Mặc bản tính đào hoa, nhưng không có nghĩa là bạc tình! Em hãy cho hai người họ một cơ hội thử xem sao?"
Doãn Hạ, nghi hoặc nhìn anh.
"Nhưng mà... "
"Tin anh... Có lẽ lần này cậu ta gặp đúng người rồi!"
***
Viễn Mặc, lượng một vòng ở phòng thiết kế, dáng vẻ từ đầu đến chân không thể không bắt mắt hơn, làm nháo trộn một phen tại phòng nhân sự. Mấy nhân viên nữ thấy anh xuất hiện liền không thể tập trung, bắt đầu xúm lại bàn tán.
"Ôi, đẹp quá... Anh ấy là Viễn tổng đấy!"
Mấy nhân viên nữ, hai mắt sáng hơn cả đèn hoa.
"Trên đời này vẫn còn người đàn ông đẹp đến mức này sao?"
"Này lau nước miếng đi, mà tôi thấy tổng giám đốc của chúng ta cũng rất đẹp trai đấy, anh ấy mới xứng danh là người đàn ông không có khuyết điểm!"
Mấy nhân viên liền đồng tình gật đầu.
"Nhưng mà, tổng giám đốc đã là hoa đã có chủ. Chúng ta không nên ngắm nhìn chồng của người khác đâu!"
"Hhaha... Đúng đó, đúng đó!"
Viễn Mặc, nhìn một lượt xung quanh cũng không thấy Tiêu Thanh ở đâu, đáy mắt càng thêm sắc bén. Anh hằn hộc ra ngoài, lúc đi ngang qua đại sảnh thì bắt gặp Tiêu Thanh từ bên trong tháng máy đi ra. Tiêu Thanh, dường như cũng cảm nhận được ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, thì bất giác dùng tầm mắt đảo quanh một vòng, dừng trước Viễn Mặc. Tiêu Thanh, kinh ngạc theo phản xạ mím chặt môi.
Viễn Mặc, nở nụ cười gian tà, từng bước đi về phía cô. Tiêu Thanh, nhất thời còn chưa kịp định thần cổ tay đã bị anh ngang ngạnh nắm lấy, nhanh chóng kéo cô vào bên trong tay máy chuyên dụng.
"A... Anh làm gì vậy?"
Cửa thang máy đóng lại, không gian kín lại chật hẹp chỉ còn hai người.
"Em tại sao hôm đó lại cho tôi leo cây?"
Nữ nhân lắp bắp, nhớ đến chuyện hôm đó cô mới cảm thấy bản thân thật có lỗi, miệng lắp bắp thành lời.
"Tôi... Cứ nghĩ, anh không đợi được đã đi rồi!"
Đáy mắt người đàn ông tối sầm một mảng đen, hung hăng ép sát cô vào tường, cô như lọt thỏm trước vòng tay khoá chặt của anh.
"Tôi nói đợi, là sẽ đợi! Em lại dám bỏ mặc tôi... Mẹ kiếp!"
Viễn Mặc, quả nhiên ôm lấy một cục tức trong lòng. Cô gái đáng chết này, lại không tin lời hắn nói ra sao?
Tiêu Thanh, bị bộ dạng tức giận của người đàn ông doạ cho sợ rồi, hai mắt long lanh liền mở to nhìn anh, giọng thỏ vang lên vài tiếng.
"Em... Xin lỗi... Xin lỗi!"
Đáy mắt người đàn ông lúc chuyển sang sự kinh ngạc, mới doạ một chút đã khiến cô hoảng sợ đến như vậy? Tử hỏi chính bản thân đã làm hơi quá rồi không?
"Lần này bỏ qua cho em vậy, không có lần sao đâu!"
Viễn Mặc, thu lại dáng vẻ tức giận, đột nhiên kéo cô lại hôn lên trán cô. Giọng có phần ôn nhu hơn hẳn.
"Em nói là chúng ta có thể tìm hiểu, vậy mà em lại không tin tưởng tôi. Tôi nói được làm được, sau này tôi nói đợi thì sẽ đợi đến cùng, em hiểu không?"
Tiêu Thanh, nghe từ miệng anh nói ra những câu này, không hiểu vì sao trong lòng lại rất xáo trộn. Lúc Viễn Mặc mở lời theo đuổi cô, cô thật sự rất vui mà đồng ý. Nhưng cô không cảm thấy an toàn khi yêu anh, vì Viễn Mặc là một người đàn không dành cho cô. Xung quanh anh nhiều nữ nhân xinh đẹp quay quanh, khiến cô khó chịu, khó sánh bằng.
Tiêu Thanh, mi tâm khẽ cụp xuống.
"Được, em biết rồi!"
Viễn Mặc, không nói thêm, lúc cửa thang máy mở ra anh vẫn không buông tay cô. Anh kéo cô đi ra khỏi cửa lớn của Tân Thời.
Tiêu Thanh, hoảng hốt muốn thu tay về.
"Mọi người thấy đó!"