Buổi tối của ngày hôm sau, sau khi dùng cơm chiều thì Tống Dương Phàm không nói câu nào đã bảo cô lên xe, đi được một đoạn dài cô mới bàng hoàn lên tiếng vì con đường quá lạ lẫm.
"Đi đâu vậy?"
Anh cười.
"Đưa em đi biển!"
Doãn Hạ, có chút sửng sốt.
"Em chỉ tùy tiện nói ra thôi, anh hà tất gì phải coi là thật, đi ngay bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy, thứ em thích cho dù là sao trên trời anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho em!"
Lòng cô như được anh sưởi ấm, vì sao cái gì anh cũng tỉ mỉ mà để ở trong lòng hết vậy? Doãn Hạ lẳng lặng quan sát nét mặt của anh.
Tình yêu của anh, tinh tế đến từng việc nhỏ nhặt nhất, cô thật hổ thẹn không thể sánh bằng!
"Đoạn đường này, thật lạ lẫm với em!"
Tống Dương Phàm, nhấn nút, cửa sổ liền hạ xuống, gió nhẹ tạt vào lưu luyến phản phất trên tóc cô, ánh nắng của thành phố của nhẹ dịu hơn mang đến cảm giác thật dễ chịu.
"Anh đưa em đến cầu Đại Vọng, ở đó cũng có bãi biển. Tuy không lớn, nhưng cảnh ở đó cũng rất đẹp... Đủ để em chiêm ngưỡng hoàng hôn rực rỡ!"
"Vâng!"
Tất ở Trung nhà nhà điều trang trí tết không gian, cảnh trí, thật sự đẹp đến không gì sánh bằng!
Doãn Hạ, lặng lẽ ngắm cảnh của hai bên đường.
Bắc Kinh, đẹp rạng...
Tống Dương Phàm, lái xe từ đường vành đai hai vòng sang đường vành đai ba, lại từ đường vành đai ba chạy đến đường vành đai bốn, cuối cùng dừng dưới gầm cầu Đại Vọng.
Doãn Hạ, ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh bên ngoài, từng hàng cây xanh thẳm trang trí hai bên đường, vì tết mà có gắn thêm chữ đỏ trông vô cùng đẹp.
Bắc Kinh đẹp rạng rỡ về đêm.
Tống Dương Phàm, lái xe từ đường vành đai hai vòng sang đường vành đai ba, lại từ đường vành đai ba chạy đến đường vành đai bốn, cuối cùng dừng dưới gầm cầu Đại Vọng.
Người đàn ông, chạy thẳng một mạch đến đường vành đai năm, suốt dọc đường anh đều trầm mặt, miệng mím lại tựa hồ đã xác định rõ mục tiêu.
Cuối cùng mất khoảng một tiếng mới đến chỗ.
Câu Đại Vọng, Nam Đới Hà vùng nước rộng lớn tĩnh lặng như mặt gương, thỉnh thoảng có vài ngọn gió đẩy nước liếm vào đá và cát, tạo nên âm hưởng tuyệt vời của tạo vật.
Vùng biển gần Bắc Kinh nhất chỉ cách Bắc Đới Hà một cây cầu.
Tuy là biển nhân tạo, không lớn lắm nhưng rất đẹp, đủ làm hai lòng.
Những vò sỏ nhỏ vụn chìm trong cát, chú ý kỹ còn thấy con dã tràng se cát lưu lại hàng loạt vết nông sâu khác nhau trên mặt cát.
Doãn Hạ, không bao giờ nghĩ mình sẽ đến biển như thế này. Biển cả êm điềm chứa chan biết bao nhiêu nỗi lòng trong đó, ở ngoài khơi xa xa là một màu chói chan do bị nắng chiều chiếu, như thế giới thần bí khiến con người không dám trông mong.
Có lẽ cũng sắp đến hoàng hôn rồi!
Doãn Hạ, cởi giầy, mặt cát in hàng loạt dấu chân của cô. Váy dạ hội màu trắng của cô như bị đất trời bao la thôn tính. Cô bước chầm chậm ra biển, bóng lưng cô càng trở nên nhập nhèm trong cát, bàn chân nhỏ của cô vùi sâu dưới cát, tùy ý đùa nghịch trông như trẻ con vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông ở phía yên lặng ngắm nhìn cô, mỗi một biểu cảm của cô cũng không muốn bỏ sót. Anh đi đến, kéo lấy bàn tay của Doãn Hạ nâng niu. Ánh nắng chiếu xuống kéo bóng anh dài tít tắp. Trái tim Doãn Hạ bất giác ấm áp, một cảm giác an toàn quá đỗi quen thuộc lấp đầy tâm trí cô. Anh chỉ đứng một chỗ dõi theo, tựa hồ có anh cô sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
"Em thích không? Về sau có muốn gì cứ nói với anh... Chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ toàn tâm thực hiện!"
Doãn Hạ, không trả lời nhưng anh bất ngờ kéo anh gần sát lại, chủ động hôn lên môi anh. Sau đó liền xoay người tinh nghịch trên bãi cát vỡ vụn.
Gương mặt người đàn ông, mỉm cười, khóe miệng lộ vẻ nuông chiều và yêu thương khó phát hiện. Một người phụ nữ mặc váy trắng ánh vào mắt anh, Doãn Hạ, vô tư và vui vẻ trên cát, bóng dáng của cô như đóa hoa nhỏ lặng, thôi thúc anh thương yêu và che chở. Dù sống cùng ba năm, dù cô là vợ anh, nhưng anh vẫn không ngừng say đắm cô, Doãn Hạ cứ như liều thuốc phiện khiến anh nghiện.
Thấy sóng biển dọa cô giật mình lui ra sau liên tục, anh bật cười, hô to.
"Đừng để dính nước, sẽ cảm lạnh đó!"
Anh không kìm được đi lên trước, cởi áo vest trên người choàng lên cho cô.
Anh rất cao, áo vest của anh khoác lên Doãn Hạ chạm gần tới đầu gối cô, mùi hương nam tính bao trùm lên cô.
Cô kéo áo khoát bao trùm phủ lấy chính mình, gió thật mạnh...
Tống Dương Phàm, cong môi cười. Gió biển thổi qua cổ áo mở phanh của anh lộ ra đường nét hoàn mỹ. Anh đứng phía trước cô, cơ thể cao lớn của anh như che chắn gió biển thổi tới, bảo vệ cô trong phạm vi của anh.
Bản thân cô còn cho rằng yêu cầu cùng anh đi biển thật rất vô lý, nhưng không ngờ anh lại thuận theo. Cô càng không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình, qua ngày hôm sau anh lại nhanh chóng chở cô đi.
"Sắp hoàng hôn rồi, em có muốn xem không?"
Anh nở nụ cười ấm áp.
Cô cắn môi, chớp mắt.
"Em muốn xem hoàng hôn rốt cuộc có màu gì? Em muốn xem mặt trời lúc lặng sẽ trông như thế nào?"
Cô nhớ không nhầm thì từ lúc lên cấp 3 đến giờ của rất lâu rồi cô chưa thấy qua cảnh đó bao giờ, tất cả chỉ vỏn vẹn trong ký ức. Mục tiêu phấn đấu khi trưởng thành của cô chính là gáng sức học để mai sau thoát nghèo, cho nên cảnh đẹp gì đó, cô cũng chẳng có để tâm đến. Lúc trưởng thành mới chợt nhớ thanh xuân của cô, hoá ra đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Ánh mắt anh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh ngồi xuống bãi cát liền gọi cô.
"Ngồi xuống, chúng ta cùng đợi!"
Cô gật đầu.
"Doãn Hạ, của anh đôi lúc cũng rất trẻ con đấy chứ?"
Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.
Giờ khắc ở trong lòng anh, khuôn ngực anh thật sự tràn đầy lôi cuốn, xoa dịu bất an cùng bàng hoàng thậm chí cả bi thương tận đáy lòng cô. Không biết tại sao, mỗi lần đối diện với anh, lòng cô sẽ tĩnh lặng đến lạ. Lặng lẽ nép vào lòng anh, hít vào mùi xạ hương nhàn nhạt dễ chịu trên người anh, cảm thụ hơi ấm da thịt anh xuyên qua lớp áo sơ mi, hít sâu một hơi, tâm trạng hoàn toàn được thả lỏng.
"Doãn Hạ, quên hắn đi... Anh chấp nhận cùng em gột rửa, anh dùng sự chân thành của chính mình, để giúp em xoá đi những gì khắc cốt ghi tâm!"