Tác giả: Lê Thanh NhiênEditor: Bao Tô Bà 🌸
###Bên trong Tích Mộc đường, Bách Thanh và Sư An thương lượng công việc của buổi tiệc sẽ diễn ra trong vài hôm tới. Trong lúc lơ đãng nhìn thấy mấy đồng tiền trong tay Sư An, Bách Thanh thoáng ngập ngừng, cuối cùng không kìm được bèn hỏi: “Đệ lại bói toán à?”
Mấy năm nay thỉnh thoảng Bách Thanh sẽ trông thấy Sư An bói toán, nhưng trước sau vẫn là quẻ tượng Thủy Thiên Nhu
[1], dường như nói lên rằng Sư An vẫn luôn hỏi cùng một vấn đề.
[1] Quẻ Thủy Thiên Nhu hay quẻ Nhu.
Giải nghĩa: Thuận dã. Tương hội. Chờ đợi vì hiểm đằng trước, thuận theo, quây quần, tụ hội, vui hội, cứu xét, chầu về. Quân tử hoan hội chi tượng: quân tử vui vẻ hội họp, ăn uống chờ thời.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, có chấp niệm quá sâu đối với một chuyện gì đó sẽ rất dễ sinh ra tâm ma. Nhất là với Thiên Cơ Tinh Quân lấy thân trấn áp tâm ma trong thiên hạ thì càng nguy hiểm gấp bội.
“Quẻ tượng này cho đệ đáp án là gì?” Cuối cùng Bách Thanh cũng hỏi ra khỏi miệng vấn đề này.
Đôi mắt Sư An không có tiêu điểm chớp chớp, lư hương toả ra khói trắng bay qua mi mắt chàng. Chàng trầm mặc một lát, cười bất đắc dĩ: “Không thể miệt mài theo đuổi.”
“Không phải huynh muốn miệt mài theo đuổi chuyện đệ bói toán…”
“Quẻ tượng này nói rằng không thể miệt mài theo đuổi, phải chờ cơ duyên.”
Ngày qua ngày, năm này qua năm nọ, đáp án của vấn đề đó vĩnh viễn là không thể miệt mài theo đuổi, phải chờ cơ duyên.
Ánh mắt Bách Thanh khẽ chuyển động, hắn lo lắng nói: “Sư An… đệ…”
“Đệ không sao.” Sư An mỉm cười.
Sư An nói không sao nghĩa là bản thân chàng có thể xử lý tốt, không cần người khác quan tâm.
Bách Thanh không biết nên nói gì cho phải. Người sư đệ này của hắn từ khi sinh ra đã được đưa tới Tinh Khanh cung, lớn lên ở Tinh Khanh cung. Trước nay chàng luôn thông minh ôn hòa, chẳng bao giờ khiến người khác nhọc lòng.
Hắn vẫn nhớ rõ ngày Sư An bị mù, hắn vội vội vàng vàng chạy tới Tích Mộc đường, tận mắt nhìn thấy Sư An - người xưa giờ mang dáng vẻ đoan chính nay lại bụi đất đầy người, chống lên cửa đứng trước căn phòng, bị các Tinh Quân và đệ tử vây quanh.
Trong từng tiếng dò hỏi lo lắng, Sư An bình tĩnh nâng đôi mắt mất đi thần thái lên, nói: “Ta thật sự không nhìn gì thấy nữa, nguyên do thì bản thân ta biết rõ, mọi người không cần tiếp tục dò hỏi.”
Vào lúc tất cả hãy còn ngạc nhiên, Sư An lại bật cười nói: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
Khi ấy Bách Thanh bỗng nhiên phát hiện, đã lâu lắm rồi hắn không quan tâm đến người sư đệ không làm người ta nhọc lòng này. Thế nên khi muốn quan tâm, Sư An đã không còn cần sự quan tâm ấy nữa, hơn nữa hắn cũng không còn hiểu Sư An.
Bách Thanh và Sư An thảo luận về việc khai yến vào bảy ngày sau. Thật ra Tinh Khanh cung mời rất ít khách khứa, tiệc rượu lần này là để đáp ứng yêu cầu của bách gia tiên môn, là buổi yến mừng chiến thắng chinh phạt Huyền Mệnh lâu. Dù sao chuyện này cũng là người của Tinh Khanh cung dựng lên, đương nhiên phải kết thúc trong tay người của Tinh Khanh cung, không thể để người khác gánh vác.
Tiệc rượu được tổ chức vô cùng náo nhiệt, bách gia tiên môn nắm chặt lấy cơ hội hội ngộ khó gặp tại Tinh Khanh cung lần này nên người ngựa mênh mông cuồn cuộn tới đây. Xem dáng vẻ thì hình như đều muốn bằng mọi cách nhét vài ba đệ tử vào Tinh Khanh cung, để vào lễ Phong Tinh cuối năm môn phái bọn họ cũng có cơ hội xuất hiện Tinh Quân.
Mỗi lần như vậy, Tức Hi mới miễn cưỡng thừa nhận quy củ của Tinh Khanh cung - “Đã bái sư vào cung thì phải vứt bỏ dòng họ, chặt đứt thân tình, từ nay không còn cha mẹ huynh đệ, chỉ có sư hữu thiên địa” là có chút đạo lý.
Tức Hi xoa đầu Đường Phèn, đứng ngoài góc tường của buổi yến lắc đầu thở dài nói: “Tại sao ta phải tham dự một yến tiệc chúc mừng ta bị giết chết chứ, chẳng lẽ còn phải ngồi nghe người khác mắng vào mặt ta à?”
Đường Phèn ngao ô hai tiếng, tỏ vẻ đồng tình.
“Haiz, chờ ta được thụ phong thành Tham Lang Tinh Quân xong sẽ kiếm một số tiền rồi mang ngươi cao chạy xa bay được không?”
“Ngao ô ô…”
“Gì cơ? Ngươi không nỡ bỏ lại Sư An á? Huynh ấy mới nuôi ngươi có mấy năm mà ngươi đã làm phản rồi hả?” Tức Hi vỗ vào gáy Đường Phèn.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động, Tức Hi đảo mắt nhìn qua bất chợt trông thấy mấy tu sĩ trẻ tuổi và một vị lão giả đi từ bên cạnh tới. Có lẽ là bị lạc đường không tìm được nơi thiết yến. Thấy Tức Hi và Đường Phèn đứng đây, mấy người đó rối rít hành lễ, tu sĩ tuổi trẻ tự giới thiệu bọn họ là đệ tử của phái Bạch Vân, lão giả còn lại là một vị tăng nhân.
Tức Hi híp mắt nhìn lão giả trong giây lát, khẽ cười nói: “Tăng nhân và tu sĩ đồng hành với nhau, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy.”
“Vị cao tăng này ở tại thị trấn phía ngoài Huyền Mệnh lâu, nhờ có ngài ấy chỉ đường nên chúng ta mới có thể thuận lợi tới được Huyền Mệnh lâu.”
Huyền Mệnh lâu nằm trên hòn đảo ngự tại trung tâm Tây hồ ở Lương Châu. Tây hồ sóng gợn mênh mang, dòng nước xiết mạnh, còn có bố trí phòng bị của Huyền Mệnh lâu. Nếu không có sự am hiểu sâu và dân bản xứ biết bơi dẫn đường thì không thể nào đến được đảo ở giữa hồ.
Tức Hi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hoá ra là ông ta. Nàng sâu kín mở miệng: “Vất vả cho ngài lặn lội đường xa từ Lương Châu đến đây, chẳng qua ta nghe nói Phật pháp chú ý phổ độ chúng sinh, sao lại không độ cho một lâu chủ của Huyền Mệnh lâu đây?”
Lão tăng nhân chắp tay đáp: “A Di Đà Phật, hết thảy là vì phổ độ chúng sinh, cứu vớt chúng sinh ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Các đệ tử tu sĩ cũng phụ họa theo, nói rằng ác nhân thế này mà cũng độ cho được, vậy thế gian đã chẳng có hình phạt tử hình.
Được người đời xưng là “nước sôi lửa bỏng”, Tức Hi khịt mũi coi thường, cũng lười nói tiếp, không kiên nhẫn xua tay bảo bọn họ đi vào nơi diễn ra yến tiệc. Nhìn bóng dáng lão tăng nhân xa dần, Tức Hi vuốt lông trên cổ Đường Phèn cảm thán: “Hôm nay cuối cùng cũng gặp được đường huynh của ngươi.”
Đường Phèn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Ngươi là bạch lang
[2].” Tức Hi nâng ngón tay chỉ vào lão tăng nhân: “Ông ta là đường huynh của ngươi, bạch nhãn lang
[3].”
[2] Bạch lang: sói trắng (lông màu trắng)
[3] Bạch nhãn lang: "Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Nể mặt yến tiệc có mỹ tửu, mỹ thực, Tức Hi đành miễn cưỡng bước vào sảnh đãi tiệc. Nàng có bối phận tối cao ở Tinh Khanh cung nên ngồi tại vị trí của cung chủ - vị trí bên tay trái của Sư An. Thấy mỹ thực bày đầy trên bàn có một đĩa sơn tra bọc đường, sắc mặt Tức Hi mới hơi tốt lên, phất vạt áo ngồi xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim chuẩn bị đắm chìm trong mỹ thực, không để ý đến chuyện xung quanh.
Tiếng chuông kêu vang, yến tiệc bắt đầu. Ngoài phối hợp nâng chén chúc mừng với mọi người, những lúc khác Tức Hi đều vùi đầu ăn. Thỉnh thoảng nàng cũng để mấy câu nói lọt vào tai để biết buổi tiệc tiến hành đến bước nào rồi.
Mấy lời nói khách sáo rườm rà cũng chỉ có vậy, khen tới khen lui, giả tạo.
Ma nữ, ác đồ, tham tiền, sát hại tính mạng, làm hại nhân gian, tội ác tày trời… Cứ lặp lại mấy lời chẳng có gì mới mẻ, có ngon thì nói nàng ăn tươi nuốt sống, ăn thịt người không nhả xương đi.
“Nếu Tai Tinh này chỉ tham của thì cũng thôi, nhưng nàng ta còn rủa chết thành chủ của thành Ngọc Chu, dẫn tới thành Ngọc Chu trở thành cương vực của ác quỷ, khiến ôn dịch hoành hành khắp thành Phỉ Lan, còn dám cả gan hại chết cung chủ của Tinh Khanh cung. Những chuyện này đều có chứng cứ thực tế, những chuyện xấu xa khác không có bằng chứng xác thực thì khỏi phải nói, càng nhiều không đếm xuể, đúng là mất trí mà.”
Thêm một từ mới rồi - mất trí. Tức Hi nghe mà không thèm ngẩng đầu lên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
“Phía dưới Huyền Mệnh lâu có địa đạo thông tới bốn phương, giúp ác đồ chạy trốn vô ảnh vô tung
[4]. Phó lâu chủ Hạ Ức Thành đã chạy thoát được, để hắn ta lưu lạc bên ngoài chẳng khác nào làm hại nhân gian!”
[4] Vô ảnh vô tung: không có bóng dáng gì, không thấy được.
“Khụ khụ khụ…”
Tức Hi đảo mắt nhìn qua, Tư Vi ngồi phía dưới bên tay trái nàng không biết tại sao lại bị sặc nước, che miệng ho khan liên tục đến mức mặt đỏ cả lên.
Nhìn thế nào cũng thấy như Tư Vi đang làm chuyện trái với lương tâm vậy.
Trong lúc bọn họ nhắc tới chuyện nên xử lí tài vật
[5] trong kho tàng của Huyền Mệnh lâu thế nào, hai mắt Tức Hi mới tỏa sáng, ngẩng đầu lên.
[5] Tiền tài vật chất.
Nàng ghé sát vào Sư An nói: “Ta thấy Tinh Khanh cung chúng ta là bị thiệt nhiều nhất trong chuyện này, tài vật của Huyền Mệnh lâu hẳn nên về tay chúng ta mới phải!”
Sư An hơi nghiêng đầu sang, nhỏ giọng đáp: “Những tài vật đó đã sớm được phân cho bá tánh Lương Châu hết rồi.”
“...”
Bình phong phỉ thúy cổ kính từ tiền triều của nàng! Bát tiên nhĩ hồ
[6] màu sắc sặc sỡ tráng men gốm của nàng! 300 rương dạ minh châu của nàng! 85 ngọc chạm khắc của nàng! 500 rương vàng thỏi! Nàng… mẹ kiếp, đếm tới ngày mai cũng không xong.
[6] Bát tiên nhĩ hồ: bình sứ có hình tám vị tiên và hai quai.
Tức Hi oán hận chửi thầm vài câu xong lại cúi đầu tiếp tục ăn, dường như muốn lấy lại hết những thứ mình mất thông qua việc ăn uống.
Bởi vì người của Huyền Mệnh lâu không tu tiên, nên tài bảo đều là tài vật thế gian cả, không có pháp khí hay linh vật gì, các môn phái tu tiên khác cũng không quá để ý. Đề tài này nhanh chóng trôi qua, bắt đầu biểu dương người tham dự lần hành động này.
Kết quả, Tức Hi trông thấy lão tăng nhân kia chậm chạp bước lên phía trước. Trước đây bởi vì nghèo khó và khí nhược
[7] lại hay bị người bắt nạt nên lúc đi đường ông ta đều run rẩy, hiện giờ thì lại phục trang khéo léo, ưỡn ngực ngẩng đầu, chòm râu trắng phơ được cắt tỉa gọn gàng, ra vẻ cao tăng đức độ tới trời.
[7] Khí nhược: Hơi thở, tinh thần yếu ớt.
Người của phái Bạch Vân giới thiệu rằng lão tăng nhân này tên là Ngộ Cơ - cao tăng đắc đạo ở Lương Châu. Ông ta luôn khuyên người đời hướng thiện, nếu như kẻ ác không chịu nghe ông ta khuyên nhủ tiếp tục làm điều ác, phần lớn đều sẽ gặp phải điều xấu, không có kết cục tốt. Cứ thế mãi, danh vọng ông ta dần được nâng cao, hiện tại đã chuẩn bị dựng miếu thờ bên cạnh Huyền Mệnh lâu để siêu độ ác linh. Lần thảo phạt này chí ít cũng nhờ có ông ta chỉ dẫn, bọn họ mới tới được Huyền Mệnh lâu.
Mọi người rối rít khen ngợi lão tăng nhân, Nho, Phật, Đạo tuy đi con đường khác nhau nhưng đều tôn kính những người làm việc thiện.
Tức Hi bất đắc dĩ nâng tay tán thưởng theo mọi người, chỉ cảm thấy ăn tới mức hơi no căng rồi, nghẹn muốn chết.
Trong lúc mọi người bận rộn tán dương, Phụng Nhai cau mày lên tiếng: “Lời ngài nói có vẻ hơi kỳ lạ, ta không nghe ra rằng ác nhân được ngài khuyên nhủ nhưng không thay đổi sẽ phải chịu kết cục không tốt, mà thấy bọn họ như thể bị nguyền rủa vậy.”
Vừa dứt lời, không khí trong yến tiệc bắt đầu trở nên gượng gạo. Có ai trong thiên hạ không biết chỉ có Huỳnh Hoặc Tai Tinh mới có thể nguyền rủa.
Tính tình của Võ Khúc Tinh Quân - Phụng Nhai vẫn luôn thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy không để ý đến tình huống, vụng việc xem mặt đoán ý. Thế nhưng lần này sau khi nói xong hắn lại bất giác nhận thấy biểu tình của mọi người không tốt lắm, kịp thời dừng câu chuyện.
Ngộ Cơ không biểu hiện tức giận, chỉ trầm ổn thản nhiên nói: “Nếu Tinh Quân hoài nghi, cứ việc nghiệm chứng bần tăng.”
Bách Thanh cười hoà giải nói không cần, muốn để Phụng Nhai tạ lỗi với Ngộ Cơ, nhưng Ngộ Cơ lại kiên trì, nói đã xuất hiện nghi ngờ thì không thể cứ mặc nó mờ ám rồi cho qua, nhất định phải làm rõ ràng. Hai bên nhún nhường không thành, cuối cùng Phụng Nhai gây ra phiền toái đành phải tự mình kết thúc. Hắn đứng dậy hành lễ với Ngộ Cơ, nói đắc tội sau đó lấy ra một người giấy.
Tức Hi theo bản năng hơi dịch ra sau, tránh xa sân khấu, ôm cánh tay xem kịch.
Trên người giấy có phù chú, sau khi nhận được lệnh lập tức lao thẳng đến chỗ Ngộ Cơ, Ngộ Cơ khí định thần nhàn
[8] không tránh không né. Khi người giấy đó sắp chạm tới ngực Ngộ Cơ đột nhiên tự thiêu hóa thành tro tàn.
[8] Dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã.
Trong yến sảnh, mọi người đồng loạt biến sắc.
Chỉ thấy người giấy tự thiêu bốc lên một luồng khói trắng dần dần ngưng tụ thành một huyền phù
[9] lơ lửng giữa không trung.
[9] Huyền phù (nổi lơ lửng, từ phù có nghĩa là nổi và huyền là treo hay đeo lơ lửng) là một hệ gồm pha phân tán là các hạt rắn lơ lửng trong môi trường phân tán lỏng (hỗn hợp dị thể); các hạt rắn không tan hoặc khó tan vào môi trường phân tán.
“Tổn thương người này tất gặp tai ương thấy máu, làm nhục người này tất chịu nhục nhã gấp mười lần, Huỳnh Hoặc tại thượng, tức tốc ứng nghiệm.”
Vạn chúng lặng im, Ngộ Cơ trợn to mắt nhìn người giấy nghiệm ra lời nguyền rủa, lắc đầu không tin: “Không không, chuyện này là không thể nào… nhất định đã xảy ra vấn đề nào đó!”
Có người phá vỡ lặng im, nói: “Hoá ra cái gọi là cao tăng là chịu sự phù hộ của Huỳnh Hoặc Tai Tinh, bọn chúng vốn là một đám! Ngươi giả vờ trợ giúp, bây giờ lại có mặt ở Tinh Khanh cung, ngươi có rắp tâm gì hả?”
Ngộ Cơ vung tay áo giận dữ nói: “Người xuất gia không nói dối, bần tăng và Huỳnh Hoặc Tai Tinh không đội trời chung, chưa từng có bất kỳ liên hệ gì!”
“Lời nguyền rủa này đương nhiên không cần phải giải thích! Mấy năm nay chẳng có ai dám bất kính với ngươi, tất cả đều là vì đã bị nguyền rủa, ngươi cần gì phải giải thích đâu!” Chưởng môn một môn phái ngồi phía dưới vỗ án nói.
“Chuyện này sao có thể chứ, đó là bởi vì Phật Tổ thương ta nên phù hộ, không thể nào là Huỳnh Hoặc Tai Tinh được!”
Thân thể gầy guộc của Ngộ Cơ vì quá xúc động, phẫn nộ mà run rẩy, không còn là cao tăng đức độ ưỡn ngực ngẩng đầu, giờ phút này ông ta ngập trong lo sợ, nghi ngờ và thất thố.
Tức Hi ôm cánh tay lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, khinh miệt nhếch miệng, không nói một lời.