Chương 4: ông chủ đang ở đây
“Khách sạn Kinh Hoa nơi Lâm Sa làm việc là một khách sạn năm sao tại thủ đô Hoa Thành, đặc biệt là trong tuần lề vàng thường có lượng khách đông đúc. Từ phòng đơn thông thường cho đến các phòng tổng thống tất cả đều đã hết phòng.
Lâm Sa là quản lý bộ phận phòng khách của khách sạn này. Hôm qua là ngày làm thêm thứ ba trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Vào buổi tối, trước khỉ tan làm cô quyết định kiểm tra lại tầng làm việc của mình một lần nữa để đảm bảo mọi thứ đều ổn.
Khi lên đến tầng 10, cô gặp một người đàn ông đang dìu một người đàn ông đang say xỉn cố mờ cửa đi vào phòng. Sau khi tiếp cận và hỏi chi tiết, cô mới biết rằng người đàn ông say xỉn là tổng tài của tập đoàn khách sạn cỏ đang làm, và người đàn ỏng đang nói chuyện là trợ lý của anh ta. Trợ lý nhắc nhờ cô chầm sóc tốt tổng tài sau đó vộỉ vàng rời đi.
Cô chỉ có thế đợi cho đến khi người đó tỉnh lại hoặc trợ lý trở về.
Nhưng cô không ngờ rằng sẽ xảy ra nhũng chuyện tiếp theo, người đàn ông trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lạì kéo cô lên
giường. Vì cô không mạnh bằng đối phương nên trải qua một hồi giằng co anh đã thành công. Sau đó, cô không hiếu sao người đàn ỏng luôn gọi tên cò, động tác lại rất dịu dàng, và cuối cùng cô đã… chìm đắm trong đó!”
Lâm Sa che mặt nằm xuống giường, kéo chăn qua đầu nhớ về cảm xúc mẵnh liệt nóng bỏng của đêm qua…
Cô có phải là gái bán hoa không? Thật không thế tin được là cô đã lăn lộn trên giường với một người đàn ông xa lạ và còn rất thỏa mãn trong đó!
“Lâm Sa, con đã dậy chưa?” Mẹ của Lâm Sa đứng bên ngoài gõ cửa: “Con bảo mẹ gọi cho con trước giờ ăn trưa, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi, nếu con đã tỉnh thì ra đây cùng ăn nhé.”
“Con đến ngay.” Lâm Sa đáp lại, vén chăn và đi xuống giường.
Thực ra, cô chẳng hề ngủ được, từ lúc trở về thì trong đầu cô luôn suy trông rỗng.
Sau việc xảy ra đêm qua sáng nay cô đã vội tan ca sớm, cô làm sao có thế ngủ được? Cô không phải là người vô tâm đến mức đó.
Dù sao đi nữa, giờ cũng không còn cách
nào khác, trong xã hội hiện nay tình một đêm là chuyện rất phổ biến, khi chuyện xảy ra cũng không thế đi tìm người ta chịu trách nhiệm được? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể nào rồi. Anh đường đường là một tổng tài điển trai và giàu có. Nếu mỗi người phụ nữ có phát sinh quan hệ với anh đều đi tìm anh đòi quyền lợi, không phải anh sẽ bị làm phiền đến chết sao?
Nếu như thế, liệu có phái cô đang chiếm tiện nghi của người ta không?
Lâm Sa đang đánh răng bị suy nghĩ này của mình làm cho rùng mình một cái.
Sau khi vệ sinh cá nhận xong, cô chuẩn bị trở lại phòng để lấy kính mắt nhung tìm khắp nơi cũng không thấy đâu, mặc dù nhớ là hôm qua cồ vần đeo nó đi làm.
Tìm khắp phòng không thây, bất đắc dĩ cô chỉ có thế lấy đôi kính dự phòng ớ trong tủ ra dùng..
Sau bữa tối cả gia đình đang tám chuyện trong phòng khách.
Chuông cửa reo lên, Mẹ Lâm đặt chiếc áo len đang cầm trên tay xuống đứng dậy đi
mở cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!