Chương 27: Rất bất tiện
Lâm Sa đậu xe ờ một bã ỉ đất trống gần nhà, có khoảng hơn mười chỗ đậu xe, là bãi đậu xe của những người dân gần đó. Lâm Sa đã đậu xe ở đây kể từ khi cô mua xe vào năm ngoái.
Những chiếc xe xung quanh hầu hết đều là xe của hàng xóm mà cô quen biết, vì họ không phải là những người giàu có nên xe của họ đều đến từ những hãng xe rất bình dân như Honda, Toyota, BYD, Volkswagen, Ford,… Chiếc xe tốt nhất cũng chỉ là chiếc Audi A6 của một cò chủ đã kiếm được rất nhiều tiền bằng việc mở một cửa hàng trực tuyến trong mấy năm gần đây.
Vì vậy, khỉ Lâm Sa nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, cò đã rất choáng váng.
Bời vì làm việc trong khách sạn năm sao, nên cô khá quen thuộc với dòng xe đắt tiền, cũng rất quen thuộc với logo của hãng xe, sau khi nhìn thấy logo Bentley, cô vô thức chuyến sự chú ý sang ghế lái.
Cửa tài xế mở ra, trợ lý Nhậm từ từ bước xuống, mỉm cười gật đầu với cô, sau đó bước tớì phía sau, cung kính mở cửa.
Ánh mắt của Lâm Sa lại dời đến vị trí
cửa sau của chiếc xe, khi cửa được mờ ra, Hàn Lâm Quân mặc một bộ quần áo thoải mái nhàn nhã bước ra khỏi xe, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú và khí thế bất phàm cúa anh làm cho cảnh vật xung quanh trở nên sáng bừng. Không gian đơn sơ và mộc mạc này không thể nào che đi sự quyến rũ của anh, ngược lại nó làm anh càng thêm nổi bật, khiến người ta không thể nào rờì mắt.
Lâm Sa ngơ ngác nhìn anh xuống xe, sau đó ánh mắt hai người giao nhau, rồi anh từ từ đi về phía cô.
Cô căng thẳng đến nỗi siết chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình, nhìn chằm chằm vào người đối diện càng ngày càng gần, tim đập liên hồi.
Một số hình ảnh ngọt ngào nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô, trong đó có đêm nồng nàn trên giường của khách sạn, anh nằm áp sát đè lên cô, lúc anh dịu dàng dồ dành cô “kết hôn”, lúc anh đến “đón” cô cùng đi ăn cơm, và bây gìờ khi anh đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt cười như không cười…
Mặt cồ nóng bừng lên đến mức cô không thờ nối, nhịp thớ ngưng trệ khiến tròng kính của cô dần mờ đi.
Gương mặt đờ đần ngốc nghếch như vậy, chẳng hiểu sao lại đặc biệt đáng yêu trong mắt Hàn Lâm Quân, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nói: “Tôi nghĩ là em không thích chúng ta gặp nhau ở khách sạn, vì vậy tòi đã trực tiếp tới đây, chúng ta nói chuyện nhé?”
Lâm Sa vội nuốt nước miếng, cố gắng để tỏ ra không quá khẩn trương, nói: “Tỏi… gìa đình đang đợi tôi… về nhà ăn cơm.”
Hàn Lâm Quân bình tĩnh nói: “Ý em là… muốn tôì cùng em về nhà ăn cơm.”
“Không có!” Lâm Sa đỏ mặt, thiết nghĩ sao mặt người này dày như vậy! “Ý tôi là… rất bất tiện.”
“Ồ? Có chỗ nào bất tiện cơ chú?”
“Chính là… là rất bất tiện!”
Hàn Lâm Quân nhìn khuốn mặt đỏ bừng của cô, nhướn mày nói: “Cha mẹ có ý kiến gì với tôi sao?” Anh đang đề cập tới chuyện lần trước anh đến nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!