Chương 25: Nhóm cựu sinh viên bùng nổ
Hai tiếng sau, trợ lý Trương Hảo đi đến gõ cửa phòng Lâm Sa, thò đầu vào nói: “Giám đốc Lâm, bây giờ Giám đốc La đang ở dưới đại sánh, chuẩn bị rời đi rồi-”
Lâm Sa nhướn mày: “Làm sao em biết?”
Trương Hảo nói: “Buổi trưa trước khi quay lại làm việc, em đã lén dặn Tiểu Mỹ ớ quầy lễ tân là nếu nhìn thấy Gỉám đốc La chuẩn bị rời đi, thì hãy báo ngay cho em. Tiểu Mỹ vừa gọi điện đến đây.”
Lâm Sa nghe xong, liền đứng dậy, cùng cô ấy đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra ngoài.
Bên dưới chính là lối vào của khách sạn, quả nhiên bọn họ đã nhìn thấy Giám đốc La ỏm một hộp đựng đồ từ trong khách sạn bước ra, nặng nề đi về phía chiếc xe đậu trong bãi với vẻ mặt chán nản, vốn từng là một người có khí chất cao ngạo, nhưng hiện giờ trồng bóng dáng anh ta cực kỳ cò đơn.
Trương Hảo nhận ra trong mắt cỏ tràn ngập sự cảm thông, vội vàng nói: “Giám đốc Lâm, đừng thương hại anh ta. Chỉ cần nghĩ đến việc anh ta trước mặt nhỉều người nói về chị như vậy. Thật sự rất quá đáng!”
Lâm Sa không trả lời, có chút thần thờ nhìn Giám đốc La lái xe rời khỏi khách sạn.
Trương Hảo thần bí nói: “Giám đốc Lâm, chị không cảm thấy Giám đốc La rời đi là chuyện tốt hay sao?”
Lâm Sa khó hiếu: “Ý em là gì?”
“Anh ta rời đi, có nghĩa là vị trí Tổng giám đốc buồng phòng đang bị trống, phải có người đảm nhận vị trí này. Giám đốc Lâm, hiện tại chị chính là ứng cử viên sáng giá nhất đây, khả năng rất cao chị sẽ được thăng chức!”
So với sự lạc quan của Trương Hảo, thì Lâm Sa lại chẳng mấy hứng thú: “Buổi trưa Giám đốc La vừa nói về chị như vậy. Nếu bây gìờ chi thật sự có thể thăng chức, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa trụ sờ tập đoàn đương nhiên sẽ đưa ra quyết định ai là người tiếp quản vị trí này, nên thôi chúng ta đừng nghĩ về nó nữa.”
Trương Hảo không đồng tình nói: “VI trí đó nhất định phải do người bên dưới đề bạt lên, trừ khi tập đoàn đột nhiên cử người của họ đến, nếu không thì Giám đốc Lâm, chị nhất định sẽ được bổ nhiệm vào vị trí đó. Tin em đi, văn bản thăng chức sẽ được gửì đến sớm
thôi!1
Lâm Sa ngượng ngùng cười, không đế trong lòng: “Được rồi, nhanh về làm việc đi”
Gần đến giờ tan làm, Lâm Sa vẩn còn lo lắng không biết Hàn Lâm Quân có đến “đón” cô nữa hay không.
Hôm qua cô chí cùng anh nói chuyện mấy câu đã bị Giám đốc La bắt bé như vậy, nếu như chuyện này xảy ra hàng ngày thì chẳng phải trong khách sạn sẽ ngày càng có nhiều lời đồn đại hay sao?
May mắn thay, Hàn Lâm Quân không có gọi điện đến.
Vừa tan làm, cô liền thu dọn đồ đạc và chuấn bị về nhà.
Khi đến đại sảnh ờ tầng dưới, đế tránh bị chặn lại như ngày đó, cô đã nhờ Trương Hảo ra ngoài cửa nhìn giúp cỏ xem có chiếc Bentley nào đậu ở đó không.
Trương Hảo đứng ở cửa nhìn xung quanh, không tìm thấy chiếc xe nào “khả nghi” nên quay lại vẫy tay với Lâm Sa đang ờ trong góc.
Lâm Sa đi ra bên ngoài tìm kiếm, quả
thực không có bóng dáng xe của Hàn Lâm Quân liền cảm thấy yên tâm.