Chương 24: Sự sỉ nhục công khai
Cỏ vốn muốn thanh minh cho mình, nhưng lại không biết phải nói thế nào, hốc mắt dần ươn ướt, cảm giác như sắp bật khóc, cồ chỉ có thể cắn chặt môi nín nhịn.
Lúc này, trợ lý Trương Hảo của cô không thế nào chịu đựng được nữa, lên tiếng: “Giám đốc La, những lời nói vừa rồi của anh có chút quá đáng rồi đór
Giọng nóỉ của Trương Hảo tuy không lớn nhung mọi người đều nghe thấy và đưa mắt về phía cò ấy, cỏ ấy không sợ mà đứng thẳng lưng, nhìn Giám đốc La rồi nói: “Giám đốc Lâm vốn không phải là người như vậy. Các bạn đong nghiệp ở đây, các vị hãy nghĩ xem ngày thường Giám đốc Lâm là người như thể nào? Ai có việc bận cá nhân, không phải chị ấy đều giúp đỡ mọi người điều chỉnh thời gian làm việc hay sao? Nhà ai gặp khó khăn, không phải chị ấy luôn tận lực tìm cách giúp mọi người ứng trước lương đó sao? Bình thường có đồ ăn đồ uống gì ngon, chị ấy đều chia sẻ cho chúng ta. Tôi lấy ví dụ ngày hôm qua, khi chị ấy nhận được một bó hoa, chị ấy liền tặng cho mỗi người một bông hồng, ngay cả những con gấu bông cũng được đưa đến quầy lễ tân. Chị ấy khồng giữ lạì bất cứ thứ gì
cho riêng mình, ô, đúng rồi, ngày hỏm qua còn có người theo đuổi gửi hoa cho chị ấy. Một người xỉnh đẹp, được nhiều người theo đuổi như Giám đốc Lâm làm sao có thế tự nhiên bò lên giường của lão tổng tập đoàn cơ chứ? Giám đốc La, anh đừng có mà ngậm máu phun người như thế, chỉ dựa vào những điều anh vừa nói, lại chẳng có bằng chứng gì xác thực, Giám đốc Lâm có thể kiện anh tộỉ vu khống đấy!”
Nghe cô ấy nói xong, những người bên cạnh đều gật đầu đồng ý: “Đúng, đúng, Giám đốc Lâm không phải là người như vậy.”
“Giám đốc La, có phải bản thân anh đã gây ra lồi gì đó nghiêm trọng trong còng việc đúng không? Anh đừng có mà đố lồi cho Giám đốc Lâm!”
BỊ Trương Hảo phản bác, sẳc mặt của Giám đốc La ngày càng tái đì, anh ta tức giận nói: “Mấy người… mấy người thì biết cái gì!”
Mấy ngày trước Hàn tổng đã kiểm tra hệ thống giám sát của khách sạn, sau đó đã mắng anh ta thậm tệ, nóỉ rằng anh ta không quản lý tốt các biện pháp an ninh của khách sạn nên mới có thế đế người khác lẻn vào phòng của mình.
Sau đó anh ta cung nhìn vào camera giám sát, mới biết Lâm Sa đã vào phòng của Hàn tổng và ờ lại đó suốt cả đêm, tuy Hàn tống không nói gì rõ ràng nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra.
Trương Hảo nói: “Tôi chỉ biết là anh đã sỉ nhục Giám đốc Lâm. Nếu Giám đốc La có chỗ nào không phục, thì anh nên gửi đơn kháng nghị đến trụ sở tập đoàn, anh đến đây trách móc Giám đốc Lâm thì được gì? À tôi quên mất, Giám đốc La đã bị sa thải rồỉ, bây gìờ anh làm gì còn có quyền hành gì để kháng nghị nữa, đúng chứ?”
Sắc mặt Giám đốc La ngày càng khó coi, trừng mắt nhìn Lâm Sa, sau đó nhìn Trương Hảo, cuối cùng cũng biết bản thân mình chẳng thể thay đổi được gì, nặng nề khịt mũì rồi quay người rời đì.
Lâm Sa nhìn bóng dáng anh ta rời đi, trong lòng vẩn còn hoang mang.
Giám đốc La có phải đã biết chuyện của có và Hàn Lâm Quân? Anh ta… sẽ không nói ra chú?
Có phải chính Hàn Lâm Quân đã ra quyết định sa thải Giám đốc La? Thế nhưng…
vì lí do gì?
Trương Hảo nhìn thấy sắc mặt Lâm Sa không được tốt cho lắm, cho rằng cô còn buồn bã việc lúc nãy bị sỉ nhục cỏng khai, liền đẩy đẩy cô: “Giám đốc Lâm, chị đừng đế ý làm gì, Giám đốc La chỉ là tức giận khi bị sa thải nên đã tìm một người để đổ lỗi thỏi, tụi em luôn tin chị vốn không phải loại người như vậy, chị đã làm việc rất chăm chí để từ một quản lý nhỏ có thể thăng chức lên làm Giám đốc buồng phòng. Em đã đi theo chị từ rất sớm và em luôn cảm thấy rằng chị là tấm gương mà em cần học tập.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!