Ánh nắng dịu dàng và tiếng chim ríu rít đánh thức ta dậy từ giấc chiêm bao. Khi ta mở mắt ra, dần nhìn rõ xung quanh thì phát hiện mình đang nằm trong một căn tịnh xá xa lạ. Đồ đạc trong phòng cũ kỹ giản đơn, ô cửa sổ mở một nửa chứa khung trời xanh thẳm.
Ta tưởng mình hẵng còn ở trong mơ, bèn trở mình nhắm mắt lại.
Cửa phòng bỗng vang lên kẽo kẹt, hàng mi của ta run rẩy, bỗng mở đôi mắt vừa khép lại ra.
Ngoài ánh nắng đang tràn vào phòng, còn có một bóng hình khác. Chàng đóng cửa lại, rón rén bước mấy bước vào phòng, bất chợt chạm mắt với ta.
“Dậy rồi à…”
Chàng nhẹ nhàng nói.
Ta gật đầu, vươn tay ra với chàng.
Tinh Trầm đi đến ngồi xuống bên mép giường, một tay nắm bàn tay đang duỗi về phía chàng của ta, tay kia sờ trán ta.
“Đây là đâu ạ?”
Ta quan sát căn phòng xa lạ, lật tay chàng kéo lại gần, lót ở dưới má.
Lòng bàn tay chàng lạnh lẽo và khô ráo, người chàng hẵng còn lưu lại hơi nắng ấm áp. Ta nghi ngờ tất cả đều không phải là thật, vì thế ta chôn mặt vào lòng bàn tay chàng, cọ thật mạnh, sống mũi chợt cay xè.
Chàng đáp: “Đây là chỗ ẩn cư ngày xưa của thượng thần Phong Lăng.”
Ánh mắt ta dừng lại trên chiếc bàn trang điểm nhỏ nằm dưới cửa sổ, mở miệng nói: “Muội thấy căn phòng này là nơi phụ nữ từng ở thì có.”
Tinh Trầm thoáng lặng người đi, nói nhẹ tênh: “Đây là căn phòng mà Phong Sương tiên tử… mẹ ta… từng ở trước kia.”
Ta ngước mặt lên từ lòng bàn tay chàng, chống cánh tay ngồi dậy, cẩn thận quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt chàng. Ta muốn nói hết những lời ấm lòng mà mình học được trong đời cho chàng nghe, nhưng chàng hình như cũng không cần đến chúng, ngược lại còn vuốt v3 gương mặt ta, cất lời an ủi: “Không sao…”
Tính ta xưa nay luôn được nước lấn tới, chàng trấn an ta như thế, mũi ta càng cay xè không tài nào thuyên giảm nổi. Ta bỗng vùi đầu vào lòng chàng, nói bằng giọng mũi: “Muội tưởng rằng huynh sẽ chết…”
Hơi thở của chàng hơi cứng lại, dường như đang nín nhịn một tiếng xuýt xoa đau đớn khe khẽ. Chàng cất giọng dịu dàng: “Ta còn chưa cưới được muội về, làm sao chết dễ dàng thế được…”
Ta lại cực kỳ nhạy cảm, nhận ra mình đã làm chàng đau. Ta vội vàng quỳ trên giường, cẩn thận đưa tay cởi áo ngoài của chàng ra.
“Để muội xem vết thương của huynh nào…”
Tinh Trầm cười nhẹ, để mặc cho ta cởi áo tháo thắt lưng của chàng. Ban đầu ta chẳng cảm thấy gì, nhưng cởi được nửa chừng thì rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của chàng nữa, đành phải mặc lại chiếc áo ngoài đã cởi một nửa cho chàng.
Rõ ràng chàng chỉ yên lặng nhìn ta, nụ cười nhạt treo bên khóe môi…
Ta lảng mắt đi, hơi ngượng ngùng hỏi chàng: “Đau không?”
Chàng lắc đầu, màu đỏ ửng lại lặng lẽ lan từ tai tới cổ, thoáng phong lưu lưu luyến lại hiện hữu trên môi, “Không đau, giờ có động phòng cũng không thành vấn đề…”
Ta bật cười vì bị chàng chọc tức, kệ cho chàng kéo mình vào lòng chàng, vùi gương mặt hơi lạnh vào hõm cổ ta. Ta sợ vết thương trên người chàng lại đau, đành ngồi im không nhúc nhích.
Ta hỏi: “Sư tổ… thế nào rồi?”
Mặt chàng vẫn chôn ở chỗ cũ, chàng cất giọng ồm ồm: “Đã tỉnh hai ngày, tuy còn yếu, nhưng không còn gì đáng ngại nữa.”
Hơi thở ấm áp chui vào cổ theo cổ áo, hơi nhồn nhột.
Ta rụt rè hỏi: “Huynh… sẽ tha thứ cho người chứ?”
Tuy rằng ta chưa từng nói tha thứ cái gì, nhưng chàng đã tự hiểu rõ lời ta: “Ta chưa từng gặp cha ruột mình bao giờ. Nói thật, khi nghe được chân tướng, ta cảm thấy khiếp sợ nhiều hơn là đau khổ. Nếu có hận, thì là hận số mệnh, chứ không nảy sinh được hận thù gì với A Phụ…”
Ta hơi kinh ngạc nói: “Huynh chịu gọi người là A Phụ à?”
Chàng gật đầu, đôi môi mỏng như cố ý tựa vô tình cọ nhẹ lên cổ ta, “Ta không thể hận người nổi. Người đã lấy đi tính mạng của người thân thuộc nhất với ta, nhưng cũng tặng ta một thứ quý giá. Không biết phải tính món nợ này thế nào với người, e là đành để lẫn lộn vậy thôi…”
Ta lẩm bẩm lặp lại, “Thứ quý giá? Quý giá đến thế cơ ạ?”
Chàng rốt cuộc cũng chịu ngẩng mặt lên từ cổ ta, mỉm cười nhìn vào mắt ta, nghiêm túc gật đầu, “Ừ, một vật báu đủ để an ủi kiếp này… Nâng trong tay thì sợ bay mất, ngậm trong miệng lại sợ tan đi…”
Ta kinh ngạc nói: “Cái gì thế ạ? Cho muội xem với.”
Chàng không nói lời nào, khóe môi khẽ nhếch lên, lại kéo ta vào lòng chàng.
Đôi tay ta vỗ về lưng chàng thật cẩn thận. Nghĩ đến trận ác chiến như kiếp nạn tận thế trước lúc hôn mê, lòng ta vẫn lấy làm hoảng loạn, bèn hỏi chàng: “Làm sao chúng ta thoát thân được ạ? Đám thiên binh đó đi đâu hết rồi? Tại sao Ngưỡng Sơn Tiên Tôn lại thả chúng ta đi?”
Tinh Trầm đáp: “Ông ta tính dùng lôi trận để bẫy rồng biếc lại, chọc giận con rồng lành tính kia, chết hơi thảm… Đại ca và Nhị ca ở lại tiêu diệt lũ giặc cùng đường, sư phụ đưa mấy người chúng ta tới Phong Lăng…”
Ký ức của ta dần quay lại, cảnh tượng chấn động khi con rồng xanh biếc hiện thân lại diễu lại trong đầu ta. Ta dần liên tưởng nó với một ít hình ảnh trong trí nhớ. Một đáp án không cần chàng trả lời mà đã rõ ràng sinh động trong lòng ta. Tuy vậy, ta vẫn lí nhí hỏi chàng: “Sư huynh, đó là rồng của huynh đúng không ạ?”
Chàng có vẻ giật mình, ngay sau đó lại nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ta hỏi chàng: “Rồng của huynh tên là gì?”
Hình như chàng hơi ngập ngừng, lặng thinh một lát rồi mới đáp: “Bé Ngoan…”
Ta nhắm đôi mắt tự dưng cay xè lại, nhưng vẫn không cản được hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống, ta hỏi chàng: “Tên là Bé Ngoan ạ?”
Chàng gật đầu, giọng hơi thẹn thùng, “Hồi còn nhỏ xíu ta đặt tên ấy cho nó, giờ nó lớn rồi, cực kỳ ghét ta gọi nó như thế…”
Dường như chàng đã nhận ra điều gì từ tiếng khịt mũi rất nhỏ của ta. Chàng vội ngồi dậy nhìn ta, vừa hay thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má ta.
“Khóc nỗi gì?”
Chàng lau nước mắt cho ta.
Ta lắc đầu, không dám nói với chàng rằng Bé Ngoan “lành tính” này là người quen cũ trong giấc mộng của ta…
Ta vờ như hoàn toàn không biết gì cả, hỏi chàng: “Hồi còn nhỏ xíu là nhỏ cỡ nào ạ?”
Chàng trả lời: “Năm ta tám tuổi, một hôm nọ ta lén lẩn vào phòng đọc sách của thầy giáo, chạy tới cạnh hồ nước nô đùa. Lúc ấy, một con rắn nhỏ giáng xuống từ trên trời, nện lên đầu ta. Ta bèn bỏ nó vào trong nước để nuôi. Khi đó phụ hoàng và… đế hậu quản ta rất nghiêm, không cho ta chơi bời lêu lổng, nên ta không dám kể chuyện này cho họ, chỉ lén chạy tới chơi với nó mỗi ngày…”
Ta lẩm bẩm: “Bao lâu sau thì huynh mới nhận ra nó là rồng ạ?”
Chàng nói: “Hai năm sau, tới lúc nó to đến độ không giấu mình dưới hồ nước được nữa, thì ta mới nhận ra… Rồi nó có thể nói chuyện với ta, ngày nào cũng phải bốc phét 3000 lần…”
Ta hỏi: “Nó bốc phét gì ạ?”
Tinh Trầm cười nhạt, “Nó nói nó là chuyển thế của rồng thần thời thượng cổ, là chân long có một không hai trong trời đất, sinh ra trên Tử Vi Viên, uống nước sông trời để sống, có sứ mệnh trời ban trong người…”
(Tử Vi viên là một trong tam viên, nhóm sao trong thiên văn cổ Trung Quốc, phân bố xung quanh cực bắc và nhóm sao Bắc đẩu. Chúng được nhìn thấy quanh năm từ các vĩ độ trung bình của bán cầu Bắc. Trên hình bản đồ sao, Tử Vi tả viên và Tử Vi hữu viên gần như đối xứng với nhau qua cực bắc.)
Ta hỏi: “Thật ra nó không khoác lác, đúng không?”
Tinh Trầm không nói gì nữa.
Ta lẩm bẩm: “Hai năm sau, đấy là lúc huynh mười tuổi phải không…”
Chàng gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, khiến ta không thể nhìn thấu đằng sau vẻ thản nhiên này có còn sót lại chút ấm ức hoặc sợ hãi nào từ thời xa xưa không.
Chàng thản nhiên, nhưng ta vẫn thấy chua xót. Ta thì thầm: “Bà ta bắt huynh không được nói với ai đúng không? Bà ta không cho phép người khác biết được huynh có chân long tá mệnh, bà ta không cho phép huynh trở thành chủ nhân của cung Tử Vi sau này…”
Tinh Trầm thờ ơ nói: “Ta vốn không có chí hướng ấy. Cung Tử Vi nên thuộc về huynh trưởng ta, huynh ấy thông minh chín chắn lại khoan dung nhân từ, là người được chọn tốt nhất để làm đế tôn.”
Ta thầm nói thêm một câu trong lòng,
bởi vì huynh ấy đã bảo vệ huynh từ nhỏ đến lớn, vì huynh ấy là người thân thuộc nhất của huynh...
Ta nói: “Nhưng đó vốn là thứ huynh nên có…”
Chàng lại bình tĩnh đáp lời: “Nếu không có rất nhiều biến cố xảy ra vào sinh nhật mười tuổi của ta, ta có thể sống mạnh khỏe vui vẻ tới giờ, có lẽ sẽ có ngày ta kế nhiệm ngôi vị đế tôn. Nhưng rất nhiều chuyện đã thay đổi kể từ ngày đó, phụ hoàng ta chết vì ta, bà ta cũng trở nên điên điên khùng khùng, mấy lần thật lòng muốn giết ta. Khi đó ngoài hoang mang và sợ hãi, thì ta cảm thấy áy náy nhiều hơn. Nhưng sự áy náy của một đứa trẻ, vẫn chỉ mông lung mơ hồ. Hồi ấy ta luôn nghĩ rằng mình ngoan hơn một chút, rồi sẽ có ngày bà ấy nguôi giận, liệu còn có thể đối xử với ta như trước kia được không? Bởi vậy nên tuy ta luôn cẩn trọng lảnh tránh bà ta, nhưng vẫn dốc hết sức lực nghe lời bà ấy. Tuy gắng tỏ ra lạnh lùng, không bao giờ nói nhẹ với bà, nhưng lại cố hết sức bình sinh lấy lòng bà ta. Bà ta không cho phép ta tiết lộ với bất cứ ai việc ta có rồng chầu, nên ta thật sự không nói với bất kỳ kẻ nào. Bà ta thích phàn nàn với người khác về việc ta hư đốn ngỗ nghịch, nhưng thật ra cả ta lẫn bà ta đều hiểu rõ, mấy năm gần đây ta luôn nghe lời bà ta răm rắp, chưa từng làm gì trái ý bà ta…”
Giọng điệu của chàng bình lặng thản nhiên, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước.
“Ta chưa bao giờ thôi chờ mong. Cho đến tận khi thấy bà ta ở núi Vương Ốc, ta vẫn không hề buông bỏ chút mong chờ trong đáy lòng. Bởi vì ta còn nhớ rõ những chuyện trước năm lên mười, khi bà ta còn là mẹ ta. Ta chẳng quên bất kỳ kỷ niệm nào. Ta vẫn luôn muốn bà ta lại trở về làm người mẹ khi xưa. Tới khi nghe Uyển nương nương kể hết sự thật, ta mới thật sự bỏ cuộc. Hóa ra bà ta thật sự hận ta…”
Chàng cười nhạt, “Thật ra bây giờ ta không còn thấy đau khổ lắm nữa… Thậm chí còn thấy được giải thoát… Ta không nợ bà ta, cũng không mong mỏi bất kỳ thứ gì từ bà ta…”
Ta quỳ trên giường, bất giác vuốt v3 gương mặt xương xương đẹp đẽ của chàng, chợt thấy xúc động.
Đó là vết sẹo mà chàng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bê bết máu me, là quá khứ mà chàng vĩnh viễn không muốn quay đầu, vậy mà chàng lại kể cho ta nghe thản nhiên nhẹ nhàng như thế…
Trái tim đã cởi bỏ lớp giáp dày, phơi hết trước mặt ta không chút phòng vệ…
Ta bất giác ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên môi chàng.
Chàng ngẩn ngơ một lát, cúi đầu hôn lại ta.
Đến tận lúc ta thấy hơi khó thở, thì mới nhẹ nhàng đẩy chàng ra.
Ta đỏ mặt nhìn chàng, chàng cũng đỏ mặt nhìn ta. Bầu không khí trong phòng không được ổn lắm, như thể chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ tiếp tục xảy ra chuyện gì đó.
Ta lại không đỡ nổi ánh mắt của chàng, đành tiếp tục tìm mấy chuyện mình còn chưa rõ lắm để hỏi chàng.
Ta hỏi: “Bé Ngoan to như thế, làm sao giấu được nó ạ?”
Tinh Trầm hẵng còn thòm thèm, cọ lưng ngón tay lên đôi môi hơi sưng tấy của ta, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Những điều bà ta muốn làm, chưa từng có gì là không làm được. Trong cung Tử Vi có một mặt hồ như gương mênh mông vô bờ, sau này Bé Ngoan đã tới đó cư trú. Về sau khi ta tới Lưu Ba, bà ta tự đi xin Tiêu Vân Tiên Tôn cho ta ở riêng một mình trên đỉnh Thần Chung. Bởi vì đỉnh Thần Chung ở ngay cạnh một thung lũng rất sâu, đáy thung liền với Đông Hải. Hồ Gương vốn lấy nước từ bốn bể, nhân lúc nước đổ vào lần nữa, bà ta kêu ta đưa rồng lội ngược dòng xuống, đi từ Đông Hải vào thung lũng tại đỉnh Thần Chung. Ở đó mây mù lượn lờ cả ngày, không dễ bị kẻ khác phát hiện ra.”
Ta lẩm bẩm: “Thế thì mất nhiều công sức quá…”
Tinh Trầm gật đầu, “Chỉ có thể làm vậy thôi, vì rồng chầu không thể rời chủ nhân trong thời gian dài…”
Ta đột nhiên nhớ tới kết giới bốn xung quanh đỉnh Thần Chung, vội vàng hỏi chàng: “Vậy thì kết giới trên đỉnh Thần Chung…”
Chàng gật đầu, “Để phòng người khác đi nhầm vào…”
Hóa ra không phải để hù chơi chơi hả…
Ta rụt rè hỏi chàng: “Vậy sau này thì sao, huynh vẫn định để bà ta một tay che trời, giấu giếm tiếp ư?”
Tinh Trầm lắc đầu, “Ngày ấy Bé Ngoan xuất hiện ở núi Lưu Ba, có giấu nữa cũng chẳng giấu nổi. Nhưng nếu bà ta nghĩ được lý do khác thì tùy bà ta vậy. Ta đã nói rồi, cung Tử Vi là của huynh trưởng, đây là thứ duy nhất ta có thể báo đáp huynh ấy. Ta có thể cho huynh ấy tất cả, chỉ trừ một thứ là không.”
Ta cực kỳ tò mò hỏi: “Thứ gì thế ạ?”
Chàng cười, vò đầu ta một lát.
“Đương nhiên là muội rồi…”
Đảo mắt một cái mà đã đến tết Thượng Nguyên ở nhân gian. Hôm nay tiểu viện của A Phụ đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Sư phụ và Sở Dao tiên quân mang rượu quý ủ lâu năm tới, ta thấy hình như trong số ấy còn có một vò rượu hoa quế mà ta với Sở Dao tiên quân từng lén uống…
A Phụ càu nhàu vì tiểu viện thanh tịnh của người bị kẻ khác quấy rầy, ông cụ cáu kỉnh gây khó dễ với sư phụ: “Lưu Ba đã bị phá hỏng tới mức ấy, mà con còn rảnh rỗi chạy tới chỗ thầy à?”
Sư phụ lại quay về làm quân tử nhã nhặn nhẹ nhàng trước đây, kính cẩn trả lời: “Mấy nay các đệ tử đã lần lượt được người thân đón về rồi. Bây giờ đồ nhi là người rảnh rỗi, không dùng hết được thời gian, xin tới riêng đây để hiếu kính sư phụ.”
Sư phụ thấy mặt A Phụ lộ vẻ áy náy, thì vội bồi thêm một câu: “Không phải đóng cửa, là đồ nhi cho các đệ tử nghỉ dài hạn, bao giờ sửa sang xong xuôi lại gọi họ về.”
A Phụ hơi nghi ngờ, hỏi: “Con còn có thể mở cửa lần nữa ư?”
Sư phụ trả lời: “Cung Tử Vi chỉ tuyên bố với bên ngoài là Ngưỡng Sơn Tiên Tôn dùng tính mạng của mấy trăm đệ tử Lưu Ba làm tin, mưu toan phản nghịch đã bị phát hiện. Lúc ấy thiên binh vây đỉnh Mộ Vãn chặt như nêm, các đệ tử bị chặn lại ở ngoài Lưu Ba không thấy được tình hình thật. Sau khi loạn lạc bình ổn, chuyện này chỉ khiến Thiên giới căm giận Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, cũng tiện cho cung Tử Vi quét sạch bè lũ còn sót lại của Ngưỡng Sơn. Hiện giờ trên Cửu Trùng Thiên ai nấy đều thần hồn nát thần tính, không ai rảnh mà nghĩ tới chuyện gây khó dễ với núi Lưu Ba đâu ạ.”
Tinh Trầm nghe tin tức về cung Tử Vi, vẻ mặt hơi cứng đờ lại khôi phục như bình thường. Ta có thể cảm nhận được đại khái tâm trạng lúc này của chàng. Nếu nói chàng còn thứ gì chưa thể từ bỏ, thì đấy chắc hẳn phải là Cảnh Húc sư huynh. Đó là huynh trưởng của chàng, người huynh trưởng đã toàn tâm toàn ý bảo vệ chàng bấy lâu…
Đôi khi ta cũng cảm thấy tò mò, một người đàn bà có tâm địa như rắn rết nhường đó, làm sao lại nuôi được một đứa con vô cùng dịu dàng đến vậy. Thi thoảng ta cũng cảm thán, tất cả gút mắt yêu hận đan xen mà Tinh Trầm mang theo, làm sao cắt mãi không đứt, càng gỡ lại càng rối hơn…
Lục Bạch xách theo cáo con của cậu ta, đã ở trong tiểu viện của A Phụ với chúng ta mấy bữa nay. Cậu ta vẫn im lặng ít lời, ngoài việc đi dạo trong núi hằng ngày, thì cậu ta sẽ nấu ăn cho chúng ta ở trong bếp. Lần đầu tiên được ăn món cậu ta nấu, ta đã kinh ngạc tới nỗi suýt rớt cả cằm, ngon quá đỗi.
Cậu ta nấu một bàn tiệc rất phù hợp với không khí náo nhiệt của tết Thượng Nguyên, tiếc là cái bàn lớn nhất ở nhà A Phụ cũng chỉ đủ để bày biện một nửa, đảnh phải vừa ăn vừa đổi món.
Chầu rượu diễn ra từ lúc mặt trời sắp lặn đến khi trăng sáng treo cao, A Phụ uống cạn ly rượu cuối cùng trong khoảng sân ngập ánh trăng. Người đứng dậy bắt sư phụ và Sở Dao tiên quân quay về. Dù cực kỳ không muốn, nhưng sư phụ vẫn nghe lời đứng dậy cáo từ A Phụ.
A Phụ phá lệ tiễn họ tới trước vách núi, ta và Tinh Trầm im lặng theo sau ba người, cũng đứng trước vực sâu.
Ánh trăng càng sáng tỏ, thì vách núi càng có vẻ lạnh lẽo đơn côi. Ta nhìn triền núi mông lung ngoài kia, nhớ tới câu chuyện cũ ngàn năm của A Phụ và Phong Sương tiên tử.
Nếu đó chỉ luôn là câu chuyện thuộc về hai người thì thật tốt biết bao… Gió đêm lạnh thấu đến xương, A Phụ cởi chiếc áo choàng trên vai xuống quàng lên bờ vai mảnh khảnh của sư phụ, lại đưa chiếc lò sưởi mình đang cầm cho Sở Dao tiên quân. Người nhẹ nhàng nói với họ: “Chỉ cho hai đứa tới quấy rầy thầy lần cuối này thôi. Mấy hôm nữa Phinh Phinh khỏe rồi thì cũng sẽ về Lưu Ba, các con chắc chắn không thể tìm thấy nơi này được nữa đâu.”
Ta gần như kêu lên cùng lúc với sư phụ và Sở Dao tiên quân: “Không được! Không được! Vì sao ạ?”
A Phụ vỗ về vai sư phụ và Sở Dao tiên quân gần như dịu dàng, nhìn hai người thật sâu, nói, “Thầy vốn sống lánh đời ở đây, bởi vì có kiếp nạn trong đời nên mới có thể rời núi. Mà nay đã lịch xong kiếp ấy rồi, tất nhiên thầy cũng phải quay về những ngày tháng cũ. Nếu các con hiếu thuận, thì đừng tới quấy nhiễu sự thanh tịnh của thầy. Dầu gì ngọn núi này sẽ trường tồn với muôn đời, thầy cũng chẳng đi đâu cả, luôn cùng dưới một gầm trời, cũng không coi là từ biệt vĩnh viễn.”
Tiễn sư phụ và Sở Dao tiên quân đi rồi, A Phụ còn tính ở lại bên vách núi một lát, kêu ta và Tinh Trầm tự về trước.
Trên đường về, ta yên lặng nhìn hai chiếc bóng xeo xéo trên mặt đất, nỗi buồn man mác trong lòng vẫn không quẳng đi nổi.
Hình ảnh sư phụ và Sở Dao tiên quân bái biệt A Phụ, ta còn chẳng có dũng khí để nhớ lại dù chỉ thoáng chốc.
Tuy nói cùng dưới một gầm trời, nhưng chẳng bao giờ thấy nhau được nữa, không phải vẫn là từ biệt mãi mãi đó sao?
Tuy sư phụ mang đại trí tuệ vô lượng trong lòng, nhưng vẫn không thể dứt khoát buông bỏ hết luyến lưu. Thầy đã như thế, huống chi một tiểu tiên nhỏ nhoi chỉ mới vào đời như ta.
Dọc đường, Tinh Trầm hơi im lặng, lúc gần đến tiểu viện của A Phụ, chàng đột nhiên nắm tay ta nói: “Ngày mai ta… phải đi một chuyến xa nhà.”
Ta hoang mang hỏi: “Xa nhà? Huynh tính đi đâu?”
Tinh Trầm nói: “Đi tới một nơi xa xôi lánh đời, A Phụ bảo có thể tìm được một món đồ linh ở đó, thay thế cho nội đan…”
Ta gần như đờ đẫn vì niềm vui bất ngờ đột ngột rớt xuống từ trên trời này, mãi lâu sau mới hỏi với vẻ khó tin: “Thật… Thật ư?”
Tinh Trầm gật đầu, “Thật đó…”
Ta nói năng hơi lộn xộn, chân tay còn hơi luống cuống, lắp bắp hỏi chàng: “Nội… Nội… Nội đan? Có thể dùng thay nội đan cho huynh ạ?”
Tinh Trầm ừ một tiếng, cười vuốt v3 mặt ta.
Ta suýt lú não vì mừng vui, hơi lạnh từ ngón tay chàng đột nhiên gọi chút lý trí quay về đầu ta, ta chần chờ hỏi: “Nhưng mà… có nguy hiểm không ạ?”
Tinh Trầm lắc đầu, “Không nguy hiểm, có điều phải đi mất mấy hôm, muội phải ngoan ngoãn chờ ta đó.”
Ta bám cánh tay chàng, quơ quơ, “Muội đi với huynh cũng được mà.”
Chàng lại lắc đầu nói: “Không được.”
Nỗi lòng hừng hực hưng phấn lại bị một gáo nước lạnh của chàng làm cho tắt ngúm, ta hơi không vui hỏi: “Sao lại không được?”
Chàng rằng: “Nghe nói người trông coi linh vật là một tiên nữ rất hay đố kỵ, cứ thấy cô gái nào xinh đẹp hơn nàng ta là sẽ giận sôi máu. Ta sợ muội khiến nàng ta tức chết, thì ta mất công về tay không.”
Ta ngập ngừng hỏi: “Làm sao huynh biết muội đẹp hơn nàng ta chứ?”
Chàng cười, “Tất nhiên là ta biết rồi…”
Ta dần định thần lại, cảm thấy lý do ban nãy của chàng chỉ là nói búa xua qua loa lấy lệ với mình.
Ta nhìn vào mắt chàng thật tỉ mẩn, nhưng lại không phát hiện được chút chế nhạo và ngả ngớn nào.
Ta chần chờ hỏi: “Thật sao?”
Chàng gật đầu, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, “Muội ngoan ngoãn chờ ta về là được…”
[HẾT CHƯƠNG 84]