Không có gì phải nghi ngờ cả, ta đương nhiên đứng về phía Tinh Trầm. Chưa nói đến việc trong suốt thời gian ở chung này ta luôn rất tò mò không biết tiếng ác của hắn từ đâu mà ra, chỉ cần xét riêng quan hệ giữa hai chúng ta, ta nợ nội đan của hắn, phụ thuộc vào hắn, phải nhìn mặt hắn sống qua ngày, dù hắn có tội ác tày trời thật, thì ta vẫn phải tháp tùng hắn lên đường đến U Minh thôi. Kệ vậy, cứ theo hắn cho rồi.
Hắn đột nhiên lặng đi trong kết giới, nhìn ta đứng yên bên cạnh hắn. Có lẽ do ta hoa mắt, ta bỗng thấy môi hắn nở nụ cười nhẹ, lạnh lẽo thấu xương rồi lại dịu dàng êm ái, tựa một tia nắng ban trưa lướt qua đồng băng vạn trượng. Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng nụ cười ấy đã lặng lẽ tan biến, chỉ còn một đôi mắt trầm tĩnh. Hắn nhìn ta một lát rồi không nhìn nữa.
Hắn im lặng hơn ban nãy rất nhiều, ta nghĩ chắc hẳn hắn đã nhận ra giãy giụa cũng chỉ tổ phí công. Nhưng lúc này sắc mặt hắn đã cáu kỉnh âm u tới độ làm kẻ khác phát khiếp. Điều ấy khiến ta không khỏi hoài nghi, có lẽ nụ cười trên khóe môi hắn ban nãy chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Lúc ta đứng đó, lại có một người đi ra từ trong đám đông, bước về phía chúng ta. Ta không cần nhìn cũng biết, tất nhiên là Mạn Mạn sư tỷ.
Tỷ ấy đi đến bên cạnh ta, câu nệ nói với Tinh Trầm: “Phinh Phinh sư muội đã kể với muội, kết giới trên đỉnh Thần Chung vẫn chưa hạ xuống, chỉ là đã nhận diện muội, để tránh việc muội bị thương khi lén tới xem tình hình muội ấy. Cảm… cảm ơn sư huynh.”
Tinh Trầm gật đầu nhẹ với tỷ ấy, Mạn Mạn sư tỷ kích động tới nỗi cấu mạnh một cái lên tay ta.
Ta đau tới nỗi suýt gào lên.
Ta mong ngóng nhìn đám người đông nghìn nghịt ở chỗ Nguyên Lại sư huynh, đợi mãi đợi mãi, mà không có ai đi về phía này.
Nhược Thủy tiên tử đột nhiên khoanh tay đứng ngoài đám đông, cộc cằn hỏi Tễ Nguyệt sư huynh chẳng theo bên nào: “Ngươi theo phe ai?”
Tễ Nguyệt lạnh lùng khịt mũi: “Ta đã bao giờ bị kẻ khác dắt mũi đâu, tất nhiên ta chẳng theo phe nào cả.”
Anh ta vừa nói vừa lạnh nhạt lia mắt nhìn Nguyên Lại, trông rất kiểu sẽ tính sổ với gã sau. Nguyên Lại chỉ nhìn thẳng vào Tinh Trầm, coi như không thấy ánh mắt buốt giá của Tễ Nguyệt sư huynh.
So với vẻ dạ vâng ton hót thường ngày với Tễ Nguyệt sư huynh, thì hôm nay Nguyên Lại sư huynh quả như một người khác hẳn. Chắc là lúc này gã đã quyết bất chấp tất cả, kiểu gì cũng phải bắt Tinh Trầm nhận lỗi đền tội trước mặt đồng môn, bị ném vào khe sâu U Minh thì mới bằng lòng bỏ qua.
Tuy gã không thật sự muốn lấy mạng Tinh Trầm, nhưng làm thế cũng chẳng khác gì lấy mạng Tinh Trầm cả. Nếu chuyện xấu mặt là núi Lưu Ba dung túng đệ tử mang tội nặng, cung Tử Vi có kẻ lấy mạng người bị tung ra thiên hạ, thì sau này Tinh Trầm cũng chẳng sống nổi trong Tiên giới nữa…
Chuyện này mà thành công, thì gã sẽ thật sự báo thù rửa hận được cho đại ca hắn. Nếu là ta, lúc này tất nhiên ta cũng thây kệ Tễ Nguyệt sư huynh có vui hay không…
Nhược Thủy tiên tử lạnh lùng cười: “Ngươi đã kiêu kỳ như thế, lát nữa lăn vào khe sâu U Minh thì đừng kêu ca như quỷ khóc sói gào nhé.”
Tễ Nguyệt sư huynh chắc hẳn cũng bận tâm đến mặt mũi sư môn và gia tộc mình, còn phá lệ nói đỡ cho Tinh Trầm: “Chuyện này chấm dứt nhiều năm trước rồi, gia môn cũng đã trách phạt nó rất nặng. Bây giờ lý nào còn nhắc lại? Ta khuyên tiên tử đừng nên xen vào chuyện của người khác thì hơn…”
Nguyên Lại sư huynh cố chấp nói: “Đóng cửa lại, không phạt thì cũng nào ai biết được.”
Tễ Nguyệt sư huynh nhướn mày với Nguyên Lại, biểu cảm ra chiều lạ lẫm, như thể tới hôm nay anh ta mới biết Nguyên Lại sư huynh cũng khá cứng đầu.
Nhược Thủy tiên tử vung tay lên, nói năng dứt khoát: “Xem là biết thôi.”
Khi ống tay áo rộng của nàng ta vung lên, tấm gương sáng treo trên đỉnh đầu mọi người dần hiện lên một bóng dáng mơ hồ. Một lúc lâu sau, cảnh tượng trong gương mỗi lúc một thêm rõ ràng. Ta thấy cung điện trập trùng nguy nga tráng lệ, bạch ngọc tinh xảo chằng chịt, giống hệt cung Tử Vi mà mình từng thấy trong ký ức của Tinh Trầm.
Ta lặng lẽ liếc nhìn Tinh Trầm, âm thầm chảy mồ hôi thay Nhược Thủy tiên tử. Đến lúc thằng cha này ra khỏi kết giới, e rằng hắn sẽ chặt Nhược Thủy tiên tử ra làm tám khúc để giải hận mất. Bởi vì trong giờ phút này, ánh mắt hắn đang vô cùng đáng sợ. Tuy rằng không còn vẻ chống đối và khó chịu nữa, nhưng lúc yên lặng, hắn còn khiến người ta thấy sợ hơn cả mãnh thú bị nhốt trong lồng, vẻ căm thù độc địa ngợp trời…
Ta đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Đến khi đứng vững lần nữa, tất cả chúng ta đã đi vào một đại điện cực kỳ uy nghiêm và hoa lệ. Chúng ta đứng trên mặt nền bằng ngọc đen bóng loáng đến độ có thể soi bóng được. Bầu trời như treo trên đỉnh đầu, bản thân tựa một con kiến càng bé xíu nhỏ nhoi giữa trời xanh đất rộng. Ta ngẩng đầu nhìn theo hai hàng cột đá hùng vĩ nguy nga trong điện, dõi mắt vào chỗ sâu thẳm của đại điện. Chỉ thấy hàng trăm bậc thang bằng ngọc nối thẳng tới một đài quỳnh đèn đuốc sáng trưng. Có hai người đứng trên đài, còn một người đang quỳ…
Ta nhìn xung quanh, thấy mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Tinh Trầm.
Nhược Thủy tiên tử quẫy đuôi cá bơi lên dẫn đầu, bay về phía đài quỳnh ở nơi xa. Chúng ta cũng đồng loạt theo lên. Ta vừa đi vừa tò mò nhìn những cột đá như thông đến tận trời ở hai bên. Trên cột vẽ biển xanh sóng trào, mây trôi xòa bóng, tất cả đều sinh động như thật, đẹp đến ngỡ ngàng. Ta đang ngắm hoa cả mắt, thì chợt nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét, một con rồng khổng lồ xuất hiện đằng sau cột đá gần nhất, tụ mây cuốn mưa chân đạp sấm sét cuồn cuộn, cụp mắt kiêu ngạo lướt nhìn chúng ta…
Ta vỗ ngực, sợ đến nỗi tim phổi run bần bật.
Mạn Mạn sư tỷ lại hưng phấn kéo ta nói thầm: “Nơi này chắc là đền trời của cung Tử Vi, kiếp này tỷ còn có cơ hội được thấy tận mắt, quả nhiên sang trọng thật, hoàng tráng ghê.”
Ta thì thào hỏi sư tỷ: “Đền trời là chỗ kiểu gì ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ thì thào giải thích: “Nơi này là chốn uy nghiêm nhất trên Cửu Trùng Thiên. Có thấy những bậc thang thông tới đài quỳnh kia không? Đó là nơi đăng cơ của đế quân các đời, còn cả con rồng lớn trên cột đá này… Chắc là rồng chầu của đế tôn đời trước. Sau khi đế tôn quy tiên hoặc nhường ngôi, ngai thần sẽ được treo trên vách đá chọc trời đằng sau đài quỳnh kia, rồng chầu cũng sẽ hóa hình ở trong điện, để đời sau chiêm ngưỡng…”
Ta tò mò hỏi: “Rồng chầu là gì ạ?”
Mạn Mạn sư tỷ nói: “Đây là truyền thống được kế tục suốt trăm vạn năm qua của cung Tử Vi, cũng là phép tắc mà chư tiên trên chín phương trời tuân theo. Người được ông trời chọn lựa là đế tôn, ắt sẽ là chủ nhân của chân long…”
Ta đột nhiên nhớ tới con rồng lớn màu bạc trong giấc mơ của Tinh Trầm, vì thế buột miệng thốt ra: “Vậy đế tôn đời kế tiếp, chắc chắn là Cảnh Húc sư huynh còn gì…”
Mạn Mạn sư tỷ nhẹ nhàng gật đầu, sau đấy lại lắc đầu: “Cũng chưa chắc… Trong ba điện hạ của cung Tử Vi, hiện tại chỉ có Cảnh Húc sư huynh là có rồng chầu. Thần thú phò tá số mệnh của Tễ Nguyệt sư huynh và Tinh Trầm sư huynh đều chưa từng hiện thân. Con rồng chầu của Cảnh Húc sư huynh rốt cuộc có tướng mạo ra sao, hình như cũng chẳng người ngoài nào được biết. Mỗi một thời đại, chỉ có một chân long. Phải đến lúc thần thú tá mệnh của hai hoàng tử kia đều xuất hiện, thì mới có thể kết luận ai có số mệnh trở thành đế tôn. Nếu không đúng là mệnh ấy, thì dù có ngồi lên ngôi vị đế tôn của cung Tử Vi, cũng không trấn áp được hai mạch đất trời, tam giới ắt sẽ biến động rối loạn…”
Ta gật đầu cái hiểu cái không, Mạn Mạn sư tỷ lại bổ sung: “Đó cũng là lý do vì sao sau khi đế tôn đương nhiệm qua đời, người đứng ra quản lý cung Tử Vi thay ngài luôn là đế hậu. Bao giờ thần thú tá mệnh của ba con trai bà ấy xuất hiện hết, thì mới có thể xác định người được chọn để kế nhiệm…”
Ta muốn hỏi Mạn Mạn sư tỷ phụ hoàng của Tinh Trầm đã qua đời như thế nào, bởi vì mỗi dịp Tễ Nguyệt sư huynh và Tinh Trầm gây nhau anh chết tôi sống, hầu như lần nào Tễ Nguyệt sư huynh cũng tức giận mắng Tinh Trầm là đồ khắc cha khắc mẹ. Ta còn chưa kịp lên tiếng, Mạn Mạn sư tỷ đã đột nhiên chỉ vào chàng trai đứng trên đài quỳnh, nói: “Ô, kia chẳng phải là Cảnh Húc sư huynh đó sao?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, đó quả nhiên là Cảnh Húc sư huynh, nhưng hình như huynh ấy đang run rẩy loạng choạng. Huynh ấy cầm thứ gì đó trong tay, hoàn toàn mất hết vẻ phong độ nhẹ nhàng thường ngày. Ô… Người đàn bà đứng cạnh huynh ấy… hình như là người mẹ trong giấc mơ của Tinh Trầm…
Vậy thì bóng người quỳ trên mặt đất… chắc là Tinh Trầm…
Không biết vì sao, lòng ta như bị ai siết lại, ta hoảng hốt tới nỗi lảo đảo, vội rảo bước nhanh hơn về phía trước.
Đến khi chúng ta bước lên đài quỳnh, đứng lại gần nhìn cho rõ thì mới thấy người đang quỳ dưới đất quả nhiên là Tinh Trầm. Toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, quần áo đã tan nát vì bị roi quất, để lộ những mảng da tróc thịt bong khắp người. Hắn gục đầu lặng lẽ quỳ đó, thân không vững mấy, có vẻ phải cố gắng lắm mới không ngã xuống. Những sợi tóc lòa xòa che nửa gương mặt điển trai, một giọt máu tươi lặng lẽ rơi xuống từ khóe môi hắn, hòa vào vũng máu dưới người hắn, tạo ra một vòng gợn sóng đỏ ối…
Bấy giờ ta mới phát hiện, thứ Cảnh Húc sư huynh đang cầm chính là một cây roi còn đang nhễu máu.
Ta không tự chủ nổi bản thân, chạy tới đỡ Tinh Trầm, nhưng chỉ nhào vào ảnh ảo. Ta ngoái đầu, bắt gặp ánh mắt của Nhược Thủy tiên tử. Nàng vẫy vẫy tay với ta, nói: “Đây là ảo giác ở trong gương, tất cả đã là quá khứ rồi…”
Ta đành quay về bên cạnh tiên tử, gắng giữ bình tĩnh xem tiếp…
“Mi còn không chịu nói sao?”
Người đàn bà đứng trước mặt Tinh Trầm hờ hững mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn như băng.
Tinh Trầm không lên tiếng, thân hình hơi nghiêng ngả, một giọt máu tươi lại nhỏ vào vũng máu trước mặt hắn…
“Mi làm ra chuyện hung tàn đến mức này, mà lại không chịu đưa ra dù chỉ một lời giải thích. Cung Tử Vi đã mất sạch mặt mũi vì mi, nếu hôm nay mi không giải thích cho ta, thì ta không biết ăn nói thế nào với chư tiên trên chín phương trời, càng không thể ăn nói với song thân của Nguyên Sênh. Ngưỡng Sơn Tiên Tôn cha thằng bé đã quản lý thiên binh hùng binh mấy trăm năm nay, trung thành, tận tâm, có công lao lớn với nhà trời. Không ngờ mi lại đánh chết con trai cả của ông ấy, ngày sau ta lấy mặt mũi nào mà gặp hai vợ chồng nhà ấy đây?”
Giọng người đàn bà không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại toát ra vẻ sát phạt quyết đoán tàn nhẫn. Bà ta bước vài bước lên trước, nâng cằm Tinh Trầm lên.
Mắt thiếu niên đã hơi dại ra, nhưng đường môi duyên dáng vẫn quật cường mím lại, không nhả lấy một chữ.
Người đàn bà cúi xuống gần hơn, nhẹ nhàng nói: “Mi xưa nay bất hảo, uổng công ta nhọc lòng suốt mấy năm nay. Lỗi tại ta quản giáo mi không tốt, lại nuôi ra thứ độc ác tàn nhẫn như mi. Nếu hôm nay Ngưỡng Sơn Tiên Tôn quyết đòi bồi thường bằng tính mạng mi, thì ta phải làm sao đây?”
Đuôi mắt hẹp dài của thiếu niên khẽ run rẩy, hắn ngước đôi mắt trong vắt lên nhìn thẳng vào mắt mẹ mình. Cặp mắt kia ánh lên vẻ bình tĩnh phẳng lặng giá buốt tim phổi, như một đầm nước lặng đóng băng ba thước…
Hắn khẽ mấp máy khóe môi, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Vậy chẳng phải hợp ý bà quá còn gì…”
Người đàn bà khẽ giật mình, chợt nở một nụ cười quen thuộc đầy ẩn ý. Cánh tay thon của bà ta thoáng giơ lên, một thanh kiếm băng nhọn hoắt tỏa ánh sáng lạnh xuất hiện trong tay.
Cảnh Húc đứng bên cạnh đột nhiên nâng cây roi mình đang cầm, quất mạnh lên vai Tinh Trầm, khiến thiếu niên đang loạng choạng ngã vào trong vũng máu.
Cảnh Húc run rẩy ném cây roi đi, quỳ phịch xuống đất, kéo thiếu niên nằm trong vũng máu vào lòng mình, vừa không ngăn nổi cơn run rẩy toàn thân, vừa khóc không thành tiếng nói: “Mẫu hậu… Mẫu hậu… Bị quất một roi này, người bình thường sẽ hồn phi phách tán. Người biết đau thế nào mà, người biết đau thế nào mà. Thằng bé đã chịu 99 roi, chỉ còn sót lại chút hơi tàn hấp hối. Người tha cho thằng bé đi. Nó đã lớn lên bên con từ nhỏ, con có tội dạy dỗ sơ suất. Cái chết của Nguyên Sênh cũng có lỗi của con. Người phạt con đi, người giết con đi, con van người tha mạng cho thằng bé…”
Huynh ấy ôm Tinh Trầm máu me be bét, vừa khóc vừa dập đầu lia lịa với người đàn bà kia. Máu tươi trên trán văng khắp nơi, không biết là máu của huynh ấy, hay là máu của người nằm trong lòng…
[HẾT CHƯƠNG 36]