(Mười tám điệu sờ: là một bài hát được nhắc đến trong Lộc Đỉnh Ký của tác giả Kim Dung, đại khái là sờ đủ thứ từ trên xuống dưới, nói về chuyện trai gái ái ân. Đọc lời bài hát tại đây:.)
Hôm sau, lúc ta thức dậy thì trời đã qua trưa, hơi rượu tàn bay sạch. Ta rửa mặt xong là cảm thấy chẳng còn đau ốm ở đâu nữa. Chỉ thi thoảng nhớ lại cơn đau thấu tim không biết ở đâu ra hôm qua, lòng ta vừa sợ hãi, lại vừa thấy hoang mang.
Ta rón rén đi ra ngoài phòng, không thấy tung tích Tinh Trầm đâu, thì lén thở phào nhẹ nhõm.
Lão già Bạch Chỉ đang run rẩy đi ngang qua từ trong sân, thấy ta thì cười hỏi: “Phinh Phinh tiên tử đã khá hơn chưa?”
Ta gật đầu cảm ơn lão: “Khá hơn nhiều rồi ạ, đã phiền tiên quân bón thuốc cho tôi tối qua.”
Lão già Bạch Chỉ nghe vậy thì ngẩn ra, vội cười xua tay: “Tiểu tiên chưa từng bón thuốc cho tiên tử, chính Tinh Trầm điện hạ đã bón cho cô đấy.”
Nói xong lão lại run lẩy bẩy bỏ đi.
Ta đứng ngẩn ngơ dưới gốc hải đường một lát. Không biết gió nổi lên từ lúc nào, mấy cánh hoa mỏng nhẹ rơi điểm xuyết trước thềm.
Cái nắng sau trưa đẹp vừa đúng độ, ta dạo bước tới dưới cây đại thụ mà bình thường Tinh Trầm hay cư trú. Ta ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy vài vạt vải xanh nhạt rủ xuống giữa những bóng lá cao vút.
“Sư huynh…”
Ta thì thào gọi hắn, đợi một lát mà không thấy hắn đáp lại.
“Sư huynh…”
Ta lại khe khẽ gọi hắn, đợi lát nữa, vẫn không thấy hắn đáp lời.
Ta nghĩ bụng, chắc thằng nhãi này lại thích ý ngủ mất rồi.
Ta giẫm lên một đụn mây nhỏ bay đến gần hắn, thấy hắn đang ngửa đầu nằm trên một cành cây bằng phẳng chắc chắn, nhắm mắt say ngủ.
Nắng xiên qua tán lá rậm rạp, tưới những điểm lấm chấm xuống, hạ trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét đẹp tươi của hắn, đổ những cái bóng đậm nhạt vừa đủ. Ta rướn lại gần hơn, thấy phần đầu mi mảnh dài hơi cong lên ở cuối đuôi mắt hắn phủ những hạt nắng vàng ươm, đẹp đẽ vô cùng.
Lòng ta thầm nghĩ, hóa ra khi tên này nằm ngủ không bắt nạt kẻ khác, trông hắn cũng đáng yêu ra phết.
Ta ngồi xếp bằng trên đụn mây, ngắm hắn một lát, một thoáng hoang mang tích tụ trong lòng. Ta chậm rãi duỗi tay về phía hắn.
Người kéo ta về từ đám Diệp sư tỷ hôm qua, chắc hẳn là hắn…
Vậy thì v0m nguc mà hôm qua ta cọ vào, chắc hẳn cũng là của hắn…
Cơn đau tim chẳng hiểu sinh ra từ đâu của ta, cũng vì bị hắn bế một mạch về nên mới xuất hiện…
Phải chăng trên người hắn có thứ gì yêu tà, nên mới khiến người ta đau đớn muốn chết chỉ trong chớp mắt…
Ta sờ lên bàn tay đang đặt trên cành cây của hắn, vu0t ve từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, chỉ cảm thấy bàn tay này lạnh lẽo mảnh dẻ, xương thịt cân xứng, đan mười ngón vào nhau là thích nhất.
Tiếp theo ta sờ lên cánh tay thon dài của hắn, thấy nó chắc nịch mạnh mẽ, thảo nào lúc đánh nhau lại máu chiến như vậy.
Đôi tay ta lần theo cánh tay hắn đến phần ngực, bình thường trông hắn xanh xao mảnh khảnh, vậy mà sờ tới ngực thì lại vô cùng rắn chắc. Nếu cụng đầu vào đấy, chẳng biết ta đau hay hắn sẽ đau.
Ta lượn theo ngực hắn xuống eo hông, eo thon nhưng rắn rỏi cứng cáp, đường cong mượt mà.
Nghe Mạn Mạn sư tỷ dạy, trên cơ thể đàn ông, thứ bắt mắt nhất chính là eo chó đực. Tuy rằng tên nghe hơi bất lịch sự, nhưng sau này mà thành bạn đời rồi, thì cái lợi sẽ không bút nào tả xiết…
(Eo chó đực: Một kiểu eo đẹp của nam giới, phần ngực nở, phần hông thắt, mông to.)
Tuy ta không biết lợi ích thực tế của nó là gì, nhưng ta thấy chỉ riêng cái mã đẹp mát mắt đã là một lợi ích thực tế vô cùng lớn lao rồi.
Sau đấy ta tiếp tục s0 soạng xuống dưới eo…
Một bàn tay lạnh lẽo chợt tóm lấy cổ tay ta, khóa chặt móng vuốt đang lần mò xuống dưới của ta.
Ta cuống quít ngẩng đầu, đụng phải một đôi con ngươi đen thẫm như hồ sâu đang lạnh lùng nhìn ta qua hàng mi hơi rủ.
Chết chửa chết chửa, ta vốn định len lén do thám tên này, nhưng bị hắn bắt quả tang mất rồi.
Ta cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, cười mỉa khen tặng: “Sư huynh, eo huynh đẹp quá… eo đẹp đấy…”
Trên mặt Tinh Trầm lại không có biểu cảm gì, ta không nhận ra nổi hắn đang cáu tới độ nào, điều ấy khiến ta vô cùng bất an.
Ta lo ngay ngáy đọ mắt với hắn hồi lâu, mới thấy hắn giật giật đôi môi mỏng, thốt ra ba chữ bằng chất giọng khàn khàn: “Muốn chết à…”
Ta quýnh quá, suýt thì rớt xuống khỏi đụn mây. Giữa lúc hoảng loạn, ta bị hắn xách lên cành cây, ném bừa qua một bên.
Ta trèo lên ngồi xuống gần hắn, thấy nắng xiên rải rác, lá xanh sum suê, gió mát thoang thoảng, quả nhiên thích ý.
“Sư huynh, chỗ này đúng là hay thật…”
Ta quay đầu khen hắn, nhưng bỗng thấy tai hắn như bị lửa thiêu, đỏ tới độ phát sáng.
“Ô, sư huynh, sao tai huynh lại đỏ thế này?”
Ta vươn tay ra sờ, bỗng bị hắn giữ chặt cổ tay.
“Làm gì đấy?”
Hắn vội la lên, lần này thì không chỉ đỏ mỗi tai, mà mặt hắn cũng phừng phừng vì tức.
Ta thấy huyệt thái dương của hắn giần giật, thì nghĩ thầm không ổn rồi, bữa nay ra đường không coi hoàng lịch, làm gì cũng đổ bể. Trông ông tướng đây cáu tiết thế này, e là dù có tẩn mình một trận cũng chưa chắc đã xả hết cơn tức được.
May thay vận mệnh đời ta luôn có thể gặp dữ hóa lành, đúng lúc hắn túm tay ta chuẩn bị nổi cơn, thì một tiếng quát lớn đột nhiên vọng tới từ ngoài cổng: “Tinh Trầm, đệ làm gì thế?”
Hai người chúng ta đồng thời nhìn về phía tiếng động kia, thấy Cảnh Húc sư huynh đang bước nhanh về phía gốc cây, tay xách nách mang một đống bao lớn bao nhỏ. Vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của huynh ấy cứ như ông em quý báu của huynh ấy lại sắp giết người phóng hỏa tới nơi.
Tinh Trầm sửng sốt vì bị huynh trưởng quát, vội vàng buông tay ta ra.
Ta x0a nắn phần cổ tay bị hắn bóp đau, nghĩ bụng,
nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Cảnh Húc sư huynh tới đúng lúc lắm. Cảnh Húc sư huynh ngửa đầu lên quát Tinh Trầm: “Còn không mau đưa muội ấy xuống, giờ này là giờ nào rồi, đệ còn bắt muội ấy leo cây…”
Tinh Trầm chẳng hiểu mô tê gì. Hắn nhìn ta một lát, cúi đầu đáp ông anh trai hắn: “Vừa mới qua giờ trưa ạ…”
Cảnh Húc hoàn toàn mất hết vẻ phong độ nhã nhặn nhẹ nhàng ngày thường, huynh ấy chỉ vào Tinh Trầm, dạy dỗ hắn: “Thằng oắt con, đệ đỡ muội ấy xuống thật cẩn thận tử tế đã, rồi ta sẽ xử lý đệ sau.”
Ở trước mặt Cảnh Húc, Tinh Trầm vẫn khá ngoan ngoãn. Sau khi hắn nhảy xuống khỏi cây với ta, Cảnh Húc xách Tinh Trầm ra ngoài bằng một tay, bước lên nói chuyện với ta vô cùng khách khí: “Lãng Nhiên sư muội, bất kể thế nào, việc này cũng tại em ta không biết đúng mực. Nay mẫu hậu ta ốm đau trên giường, không thể tự tới đây sắp xếp bàn bạc với muội. Ta là huynh trưởng của nó, ta có thể giải quyết bù đắp tất thảy cho hai đứa.”
Ta và Tinh Trầm ngơ ngác nhìn nhau. Ta rụt rè hỏi: “Sư huynh… huynh muốn giải quyết bù đắp gì ạ?”
Cảnh Húc sư huynh à lên, nhẹ nhàng xin lỗi: “Ta đường đột quá, chẳng hay cha mẹ người thân của sư muội giờ đang ở nơi nao, ta sẽ lập tức đi cùng Tinh Trầm đến đó cầu hôn, bàn với hai cụ về hôn sự của hai đứa…”
Ta và Tinh Trầm cùng điếng người như hai khúc gỗ bị sét đánh.
“Hôn… hôn… hôn sự gì cơ?”
Mãi lâu sau Tinh Trầm mới lắp bắp hỏi.
Ta gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ có cùng chung câu hỏi.
Cảnh Húc thở dài một tiếng, nhìn hai chúng ta ra chiều một lời khó nói hết, “Hai đứa… Hai đứa… hầy…”
Huynh ấy quả thật không biết nói gì thêm, đành quay qua bảo ta với vẻ có phần hối lỗi: “Tiểu sư muội, phiền muội về phòng nghỉ ngơi một lát trước đã, ta có mấy lời muốn nói với em ta.”
Huynh ấy vừa nói vừa đưa đống bao lớn bao nhỏ mình đang cầm cho ta, “Đây đều là mấy món đồ cao cấp bổ dưỡng, muội cứ dùng trước đã, hôm nào ta lại mang sang thêm… Đứa em này của ta tuy hơi cọc cằn, nhưng nó không phải là kẻ xấu bụng. Nếu nó có lỡ bồng bột chọc giận sư muội, thì xin sư muội nể tình đứa bé, giữ gìn sức khỏe, đừng chấp nhặt với nó…”
Ta càng nghe càng chẳng hiểu gì, tên dở hơi Tinh Trầm còn ho nhẹ một tiếng, nhận đống đồ bổ thay ta, nghiêm mặt ra lệnh cho ta: “Trở về phòng đi.”
Ta chỉ ước chi được thoát khỏi móng vuốt của hắn. Nghe vậy, ta không nói hai lời, lập tức chạy nhanh như chớp.
Ta ngồi trước cửa sổ, lén liếc về phía phòng đối diện, thấy hai anh em nhà kia ban đầu giương cung bạt kiếm, tưởng sắp choảng nhau đến nơi. Ai ngờ không rõ Tinh Trầm nói gì đó, Cảnh Húc sư huynh bỗng ngã ngửa ra ghế, nhìn hắn với vẻ mặt khiếp sợ.
Tới khi Cảnh Húc sư huynh đi về, ta ra ngoài gặp huynh ấy. Biểu cảm trên mặt huynh ấy cực kỳ quẫn bách, nhìn ta với vẻ trăm lời khó tỏ. Nhưng cuối cùng huynh ấy không đề cập tới mấy thứ khó hiểu như hôn sự với con cái gì nữa.
Ban đêm ta nằm trằn trọc trên giường, mãi mà vẫn day dứt về cơn đau không tài nào giải thích được, khiến người ta phát sợ đêm qua. Ta lăn qua lộn lại đến nửa đêm, rốt cuộc không kìm được lòng mình nữa, bèn đứng dậy, rón ra rón rén đi ra ngoài cửa, lặng lẽ lẻn vào phòng Tinh Trầm.
Phòng hắn đen kịt, ta thò đầu ngó nghiêng, đẩy cửa đi vào, tính sẵn là nếu Như Mộng cũng ở đấy thì ta sẽ chạy về phòng mình thật nhanh, ngày mai có đánh chết cũng phải chối.
Bổn bình đây đúng là tốt số vô cùng, tối nay Như Mộng không ở trong phòng Tinh Trầm, không biết đi chơi đâu rồi.
Ta mò đến trước giường Tinh Trầm, nhẹ nhàng vén màn che lên. Nương ánh trăng mỏng manh, ta thấy hắn đang ngủ ngon lành, mái tóc đen dài xõa trên gối, bộ áo ngủ màu ngọc buông lơi, để lộ v0m nguc rắn chắc.
Ta hoài nghi nhìn ngực hắn chằm chằm thật lâu, suy ngẫm về cơn đau quái đản hôm qua. Từ lúc ta áp lên ngực hắn, nó mới dần xuất hiện…
Cảm giác ấy thật sự khiến người ta khó hiểu, làm ta băn khoăn mãi từ lúc thức dậy đến giờ. Ta bạo gan trèo lên giường hắn, rón rén nằm cạnh hắn, sau đó chậm rãi áp mặt lên ngực hắn từng tí từng tí một.
Ta nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ.
Chờ một lát, ta thiếp đi mất…
Đến khi hơi lạnh và cơn đau thấu xương bao chặt lấy ta, ta như bị nhốt trong ác mộng, có giãy giụa thế nào cũng không tỉnh lại được.
Cũng giống hôm qua, ta tựa như một con cá đông cứng, nằm dưới đáy biển lạnh băng, hít thở khó khăn. Ngay lúc ta cảm thấy mình sắp tắc thở chết đến nơi, thì một chuyện lạ lùng chợt diễn ra, một căn lầu gác bằng ngọc đẹp dần dần hiện ra trước mắt ta.
Giãy giụa thêm chút nữa, tự dưng ta lại bò dậy được, lảo đảo bước lên vài bước.
Ta đi về phía tòa lầu bằng ngọc đẹp kia, lúc tới gần, ta thấy một bé trai lanh lợi đáng yêu như cục bột. Bé trai mặc bộ áo màu xanh thêu hoa văn mây, trèo được mấy bậc cầu thang bằng ngọc trắng là không chịu đi nữa. Nó túm một góc của vạt váy lụa đỏ bay bay, làm nũng với chất giọng non nớt: “Mẹ ơi, con không đi được nữa.”
Tà váy lả lướt kia gợn sóng, một nàng tiên mỹ miều ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ngọc mảnh khảnh gõ nhẹ lên đầu bé trai: “Nhóc lười này, làm sao mới đi được mấy bước đã không chịu đi nữa rồi.”
Cục thịt nhỏ vẫn ngúng nguẩy, nó bám vào cánh tay nàng tiên nọ, rúc vào lòng nàng: “Mẹ ơi bế đi, bế con đi.”
Nàng tiên kia bất đắc dĩ, đành phải cười ôm cục thịt nhỏ mũm mĩm vào lòng mình. Hai hàng tiên nga đằng sau đang nín nhở im lặng, cung kính hầu cận nàng thấy thế thì đều bất an. Một tiên nga xinh đẹp vô ngần, kiều diễm kinh người đứng bên phải tiến lên thưa nhỏ nhẹ: “Nương nương…”
Tiên nữ mặc váy lụa đỏ nọ cất lời: “Không sao.”
Bóng dáng yểu điệu bế một cục bột mũm mĩm đi dọc theo thềm đá bằng ngọc thạch, lan can chạm trổ tinh xảo. Nàng bước lên toà lầu đẹp giữa tầng mây cao ngất, sương khói lượn lờ.
Trái tim ta được bao bọc trong một vùng ấm áp, bỗng dưng cảm thấy an tâm và sung sướng, như thể trái tim tràn ngập hạnh phúc của cục thịt nhỏ kia đang nằm trong ngực mình…
Ta đuổi theo đằng sau đám tiên nga đang bước đi uyển chuyển, lên cầu thang bằng bạch ngọc. Khung cảnh trước mắt mà đã biến thành một hồ sen xanh thẳm gợn sóng từ lúc nào không hay. Mưa rơi lất phất trong làn gió nhẹ. Một cậu thiếu niên còn chưa thoát hết vẻ trẻ con đứng trước hồ, đường nét gương mặt rất giống cục thịt nhỏ mũm mĩm nọ, nhưng trổ mã thon thả hơn nhiều. Nhìn kỹ lại, trông cậu ta nhang nhác Tinh Trầm…
Cậu thiếu niên đứng trước mặt hồ lộng gió, cẩn trọng bưng một thứ gì đó trong tay. Ta xích lại gần nhìn, đó là một con rắn nhỏ màu xám, trên đầu còn có một cặp sừng kì quái.
“Mi tên là Bé Ngoan nhé, được không?”
Giọng nói của cậu trai trẻ trong trẻo êm tai, nụ cười tươi đẹp không phòng bị trên mặt cậu cũng khiến người ta ấm lòng như vậy. Con rắn nhỏ kia như thể hiểu được lời thiếu niên nói, nó vui vẻ gật đầu đồng ý.
[HẾT CHƯƠNG 22]