- A,Hàn Oản Vân,chị về rồi sao?
- Tất nhiên là chị phải về rồi,em…Giấu chị cái gì sao?
Hàn Lâm Trang bị đoán trúng,lập tức chột dạ.
- Chị à,có gì đâu…Ừm…Chị…Chị vào thay quần áo rồi xuống nhà uống trà em pha.
Hàn Oản Vân biết Hàn Lâm Trang che giấu cái gì nhưng vẫn cố tình không biết.Đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía cửa kho.
Cô nhếch môi rồi vẫn cố tình lờ đi,vào phòng thay quần áo.Chuyến đi để dành lại ngôi vị Dạ thiếu phu nhân của Hàn Oản Vân đã thất bại rồi.
Lát nữa để lấy lại tâm trạng cô sẽ xem thử kịch hay của Hàn Lâm Trang và Mặc Tiến Tâm.
…
Hàn Lâm Trang vội vã xuống tầng,nhìn thấy bác quản gia đang điềm tĩnh pha trà liền đến gần.
- Bác…Bác quản gia!!Cháu-Cháu có việc gấp,bác giúp cháu chứ?
- Có việc gì?
Bác nhấc tách trà lên để ngoáy tan sữa bên trong.
- Chuyện là…Người tên Mặc Tiến Tâm vừa nãy,là người mà chị cháu không ưa,chị ấy chưa biết chuyện anh ấy vào nhà mình,bác giúp cháu nói dối là anh ấy không có ở đây nhé?!!
- Vậy chàng trai ấy đang ở đâu?
Bác quản gia rũ mắt xuống,khuôn mặt vẫn có chút lãnh đạm.
- Ở phòng kho trên tầng ạ!
Nghe xong sự hoảng hốt xuất hiện trên mặt bác,bởi vì,đó là phòng kho chứa đồ riêng của Hàn Oản Vân mà!!!
- Cái gì?!!
- Co-Có chuyện gì ạ??
Hàn Lâm Trang nhìn thấy vẻ mặt của bác,nỗi sợ hãi vô hình hiện lên trong cô,bây giờ mà để Hàn Oản Vân biết là cô tiêu đời!
- Đó là phòng kho riêng của Hàn Oản Vân vừa chuyển tới từ mấy hôm trước,chẳng lẽ cháu không biết chuyện này??!!
*Choang*
Hàn Lâm Trang sốc,không cẩn thận mà quệt tay vào tách trà.Bao nhiêu trà bên trong bị đổ lênh láng lên thảm bếp.
- Cháu…Cháu xin lỗi ạ!!
Cô liền lấy giẻ cúi xuống lau,còn bác quản gia thì bất lực.
Hàn Oản Vân quả là cao tay,dường như chị ta đã lường trước được việc cô sẽ làm nên mới nhanh chóng hành động như vậy.
Nhưng chẳng lẽ nhất cử nhất động của Mặc Tiến Tâm đều bị Hàn Oản Vân nhìn ra sao.
- Nhị tiểu thư? Giờ cháu tính sao đây?
Cộp Cộp Cộp
- Mọi người,có chuyện gì thế?
Bác quản gia định xem cô đối phó như thế nào mà Hàn Oản Vân đã xuống tầng làm cho cả hai rơi vào trạng thái bối rối.
- Chị,không có gì đâu,đống đổ vỡ này là do em không cẩn thận ấy.
- A,tách trà bị vỡ rồi,để chị “vào kho” lấy cho em nhé.
Hả?Vào kho?Chị ta vừa nhấn mạnh chữ đấy sao?Xem ra Hàn Oản Vân đã biết được Mặc Tiến Tâm đang trốn trong đó rồi.Nhưng giờ thì làm sao đây? Hàn Oản Vân chuẩn bị vào trong kho rồi kìa?
- A,thôi không sao,bác quản gia,bác lấy cho cháu cốc khác,dù sao cũng chỉ là uống trà không cần tách đâu ạ!
Hàn Oản Vân mỉm cười,gật đầu rồi ngồi xuống ghế sô pha gần đó.
Hàn Lâm Trang mau chóng lấy cốc trà đặt lên bàn trước mặt Hàn Oản Vân.
- Mời chị.
Cô cười gượng,nhấc cốc lên uống trong lo lắng.
- Ưm,trà rất ngon,lần đầu chị thấy!
- Chị thích là được ạ.
Gió quạt thổi vù vù mà Hàn Lâm Trang vẫn liên tục đổ mồ hôi,liệu cô và cậu có sống sót nổi không?Tính Hàn Oản Vân rất nóng,làm chị ta tức thì không còn đường lui nữa,trừ khi người đó là người chị ta yêu.
- Hàn Lâm Trang.
- Dạ?
- Em nóng lắm à?
- Kh-Không chị,chỉ là cốc trà khá nóng lên nhiệt của cơ thể mới theo ạ…
- Ưm,thế em có muốn thăm quan nhà kho chị vừa chuyển tới không,nó có khá nhiều đồ mới mà chị có thể cho em nên chị muốn em xem thử.
- A…A…không haha em không cần,em sắp có việc nên có lẽ không thăm được.
- Được thôi.
Hàn Oản Vân ung dung nhâm nhi hết cốc trà mà không biết Hàn Lâm Trang tràn đầy sự lo lắng.
Bốn mắt nhìn nhau,Hàn Oản Vân và Hàn Lâm Trang không biết nói gì,trà sắp uống hết rồi mà lời vẫn chưa trò chuyện được với nhau câu nào.
- Hàn Lâm Trang,em không đi làm việc của mình sao?
- L-Làm việc…Làm việc gì ạ?
- Cái việc em…
- Aaa,em, em sẽ đi làm ngay đây,trà rất vừa ý chị phải không?
Chết thật,tình huống thế này cô còn quên mất lời nói dối của mình,suýt bị lộ rồi tại cô toàn chăm chăm vào vẻ mặt của Hàn Oản Vân.
- Ừm,chị muốn em xem phòng kho của chị cơ,việc của em có quan trọng không?Nếu quan trọng chị sẽ giúp một tay.
- Ôi dào ôi,chị không cần vậy đâu,em tự xử ấy,mới cả,…Phòng của em cũng trang trí lại rồi ấy,em muốn chị xem thử.
- Việc của em thì…??
- Là trang trí phòng ấy,tại phòng em đơn sơ quá,chị đi shopping cùng em ha,cũng khỏi xem phòng nữa.
Nghĩ lại Hàn Lâm Trang thấy nên để Hàn Oản Vân đi ra khỏi nhà rồi để Mặc Tiến Tâm thoát ra là cách tốt nhất,cô chỉ sợ chị ta biết được kế hoạch của cô.
- Được,chị cũng cần xem vài thứ.
- Dạ vâng,vậy chúng ta đi luôn nhỉ?
Hàn Oản Vân gật đầu,cả hai đi ra ngoài.Đến cổng của căn biệt thự,Hàn Oản Vân nháy mắt ra hiệu với ai đó,nhưng tiếc rằng Hàn Lâm Trang lại không biết điều ấy.
Liệu Mặc Tiến Tâm có bị phát hiện không?