Nhìn thấy Dạ Quân Vương quay đầu,đứng đối diện mình,Hàn Oản Vân tới gần hơn.
Dạ Quân Vương đút tay vào túi quần,đón xem con "đỉa" trước mặt mình sẽ diễn trò gì.
- Dạ Quân Vương,anh có mắt như không.Rõ ràng gia thế tôi hơn Lương Hạ Khuê nhiều!!
Hàn Oản Vân tức giận thét lên,Dạ Quân Vương im lặng khoảng 2 giây rồi nói.
- Hàn đại tiểu thư,tôi không cần biết cô như thế nào,nhưng phận là một người cháu,tôi sẽ thực hiện mong muốn của ông mình.
- Nhưng rồi nó có mang lại lợi ích cho anh không????
Hàn Oản Vân nhanh chóng tới gần nhìn thẳng vào mắt anh một cách uất ức,tia mắt thoáng chút sự căm phẫn.
- Có.
Anh lạnh lùng đáp,hôm nay trời nóng như vậy mà nghe câu trả lời của anh Hàn Oản Vân đã thấy buốt hơn cả đống băng rồi.
Chuẩn bị rời đi mà Hàn Oản Vân giữ cánh tay của Dạ Quân Vương lại,nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Hức...hức..Vương Vương..Anh..Đừng bỏ em mà..Hức..
Giọng ả ta xoay 360 độ,lúc nãy còn lớn tiếng với anh mà giờ ngọt hơn nước đường.
...
Lộp cộp..
- Dạ Quân Vương,anh ra xe lâu vì con người này sao?
Lương Hạ Khuê từ xa tiến lại,tiếng giày cao gót vang lên làm cô càng sang hơn nữa.Ánh mắt có chút lạnh nhìn hai người trước mặt.
- Hạ Khuê?
Dạ Quân Vương có chút bất ngờ,mắt dán chặt vào Lương Hạ Khuê.
- Hàn đại tiểu thư,một vật đồ chơi bị bỏ đi một cách đáng thương giờ lại quay trở về ăn vạ sao?
Lương Hạ Khuê nắm cổ tay đang giữ Dạ Quân Vương lại rồi giật mạnh ra,lực của cô hơn Hàn Oản Vân một chút nên đã đẩy được cô ta ra xa hơn.
Nhân cơ hội đó Lương Hạ Khuê đứng sát bên Dạ Quân Vương,tay nhanh chóng khoác tay với Dạ Quân Vương.
- Cô!!!!
Hàn Oản Vân nhìn Lương Hạ Khuê với khuôn mặt giàn giụa nước mặt,trong con ngươi đó chứa đầy sự tức giận và căm phẫn.Hàn Oản Vân tức đến nỗi không thể giết chết được Lương Hạ Khuê ngay tại đây.
- Hah,Hạ Khuê,em làm gì vậy?
- Tôi chỉ làm những hành động mà những đôi "vợ chồng" hay làm với nhau thôi.
Lương Hạ Khuê buông lời khiêu khích.
Hàn Oản Vân càng tức hơn,cánh tay lau đi khuôn mặt đầy nước mắt.Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lương Hạ Khuê.
- Thiên kim tiểu thư Lương gia!Nếu tôi là đồ bỏ đi thì cô cũng chỉ là kẻ thay thế thôi!
- Hàn tiểu thư chắc chứ?
Cô cười khẩy,rút cánh tay đang khoác Dạ Quân Vương đặt lên gáy của anh rồi nhấn anh xuống một chút để bằng với chiều cao của mình.
Không suy nghĩ nhiều cô đặt một nụ hôn trên môi anh.
...
- Hah..em làm gì vậy chứ..?
Anh thầm nói trong trong miệng,môi cô gái này thực sự rất mềm,chỉ là một cái thoáng qua mà lòng anh rạo rực,thật sự mà nói bây giờ anh chỉ muốn đè cô ra "thịt" thôi.
Dạ Quân Vương để kiềm chế mà anh cắn môi chịu đựng,vẫn để im cho cô choàng tay sau gáy.
Lương Hạ Khuê tay ở sau gáy anh thấy người anh có chút nóng lên liền cảm thấy có gì đó nguy hiểm,lập tức rút về.
- LƯƠNG HẠ KHUÊ!!!!
Hàn Oản Vân quát lên,nước mắt vừa kìm được lúc nào mà liên tục ứa ra,căn bản không thể ngăn lại được.
- Nè nè đừng to tiếng thế chứ!Thành thật mà nói,câu "kẻ thay thế" của cô cũng đúng thật nhưng mà "kẻ thay thế" này còn tốt hơn cô nhiều haha..
Cô cười phá lên,sau đó nhếch mép.Tay nắm chặt bàn tay thô ráp bên cạnh.
- Vương Vương à~ Đi thôi.
Dạ Quân Vương thích thú không chịu được,đan ngón tay lại với bàn tay nhỏ bé đang giữ mình.
- Được.
Lương Hạ Khuê,cô gái này không đơn giản.Chẳng hề mất bình tĩnh với những lời nói đâm trúng tim đen,là anh chắc anh tiễn ả ta lên thiên đàng bằng một phát đạn luôn rồi.
...
Hàn Oản Vân thấy hai bóng lưng kia khuất dần theo đôi mắt mờ nhạt do nước mắt che đi.Cô bây giờ muốn đâm chết cả dòng họ Lương Hạ Khuê thực sự,nhưng...Về thực tế chả làm gì được.
Lập Thanh đứng gần một bức tường bị khuất,từ nãy đến giờ anh đã trông thấy mọi chuyện nhưng lại không muốn can ngăn,bởi vì..đây là kết cục mà Hàn Oản Vân đã chọn mà.
Khi kết thúc,anh mới ra đứng bên Hàn Oản Vân,bàn tay run run chạm lên vai cô.
- Lập Thanh..Dù cậu có an ủi thế nào..Tôi còn lâu mới đến với loại thất bại như cậu!!!
Câu nói như trăm ngàn nhát dao đâm thẳng vào trái tim ngỡ dày đặc mà lại mong manh của Lập Thanh,anh nhanh chóng rút tay ra.
Hàn Oản Vân ngay lúc đó quay đầu lại,tặng cho Lập Thanh một ánh mắt chứa đầy sự tức giận rồi ngoảnh đầu bước đi thật nhanh về khách sạn gần đấy,cánh tay tiếp tục lau đi hàng tá nước mắt đang rơi xuống.
- Lương Hạ Khuê!! Cho dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ để im cho cô được sống hạnh phúc bên Dạ Quân Vương.Tôi sẽ khiến cô nhận ra bản thân mới là kẻ thay thế vô dụng nhất!!
Hàn Oản Vân từng bước đi gằn lên từng chứ một.
- Mối thù này,tôi đời đời kiếp kiếp còn lâu mới quên!