Chương 08: Gặp Người Âm Thầm Giúp Đỡ Cô.
1485 Words
Sau khi về nơi ở trọ, nhìn con gái vui vẻ ôm gấu bông chơi lòng Nhan Tĩnh Đàm cảm thấy hạnh phúc, nhiều phần hơn là tự trách. Sinh con bé ra ở trong tù đã là phần thu thiệt cho con bé, còn có vì không nỡ xa con cô đã cầu xin trưởng cai trong coi trạm giam chị Hứa giúp cô. Chị Hứa là một người phụ nữ cũng một mình nuôi con cho nên nhìn tình cảnh của Nhan Tĩnh Đàm, chị cũng giấu lãnh đạo để Nhan Tĩnh Đàm nuôi đứa bé đến khi mãn hạn tù.
Vì muốn mang con rời đi khỏi thành phố Y cho nên cô mới chấp nhận lời yêu cầu của Diệp Thu, nhưng cô lại không nghĩ đến Diệp Thu bày mưu hãm hại cô, cô đúng là ngu ngốc đi tin cô ta. Nếu hạn tù hai năm và lần này Diệp Thu lừa gạt hãm hại cô coi như cùng với Nhan Tĩnh Đàm không ai nợ ai, về sau cô sẽ không còn áy náy tự trách về chuyện của Diệp Thu nữa.
Nhan Tĩnh Đàm đang nghĩ đến chuyện việc làm và quan trọng hơn là chuyện giành lại quyền nuôi con, không biết là người nào đã âm thầm giúp đỡ cô, đang suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.
Nhan Tĩnh Đàm chần chừ vì là số lạ, từ khi ra tù đến giờ cô chưa cho ai số điện thoại ngoại trừ viện trưởng Trần và Diệp Thu hôm trước cuối cùng cô cũng bắt máy, “Xin chào.”
“Nhan tiểu thư, tôi là luật sư L, có người mời tôi làm luật sư giành quyền nuôi con cho cô.” Đầu dây là tiếng nói vang vọng của người đàn ông.
“Ngài nói là có người mời ngài làm luật sư cho tôi sao?” Nhan Tĩnh Đàm nghi hoặc hỏi lại.
“Phải, cụ thể như thế nào tôi sẽ đế gặp cô để bàn bạc.” Người đàn ông nói.
“Được, ngài có thể cho tôi thông tin người mời ngài được không?” Nhan Tĩnh Đàm ngập ngừng đề nghị, dù là ai cô cũng phải gặp người đó, cô muốn biết lí do người đó giúp cô là gì.
Luật sư L đáp ứng, khoảng nữa tiếng sau, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho cô, nói là người cô muốn gặp hẹn cô ngày mai đến nhà hàng xx, địa chỉ cô ấy cũng đã gửi qua cho cô.
Hôm sau đúng giờ, Nhan Tĩnh Đàm ôm con gái nhỏ đến điểm hẹn, nhà hàng xx là một nhà hàng kiểu Nhật, cô mặc dù trong lòng có hơi đề phòng, Nhan Tĩnh Đàm cô ở tù hai năm trải qua biết bao nhiêu khổ cực mà cũng có thể sống, huấn hồ chỉ là người âm thầm giúp cô.
“Xin hỏi cô có phải họ Nhan không?” Một nữ phục vụ ân cần lên tiếng hỏi.
“Vâng, tôi là Nhan Tĩnh Đàm, cái đó… tổng giám đốc Bạch là người hẹn tôi đến đây.” Nhan Tĩnh Đàm nhẹ giọng trả lời.
“Vâng, mời Nhan tiểu thư đi bên này.” Người phục vụ dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao trên lầu hai, sau đó liền rời đi.
Nhan Tĩnh Đàm gõ nhẹ cửa, bên trong truyền ra tiếng đàn ông trầm trầm, cô hít sâu một hơi, ôm bé con đi vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai. Bé con thích thú mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
“Cô Nhan.” Bạch Lạc Thanh đứng lên hướng Nhan Tĩnh Đàm mỉm cười, vì là nhà hàng ăn kiểu Nhật, cho nên đều ngồi dưới sàn có lót một miếng đệm nhỏ.
“Xin chào, anh là tổng giám đốc Bạch sao?” Nhan Tĩnh Đàm không có ấn tượng gì với người này, trước giờ cô chưa từng gặp qua anh, theo phép lịch sự cô lên tiếng chào hỏi.
Bạch Lạc Thanh đưa tay hướng cô mời ngồi “Cô ngồi đi, tôi là Bạch Lạc Thanh là giám đốc tập đoàn Trung Nguyên.”
Nhan Tĩnh Đàm lịch sự gật đầu với anh, ngồi xuống đối diện anh, bé con được cô ôm đặt lên đùi mình, vì cô sợ người lạ sẽ làm gì bất lợi cho bé con cho nên cô có chút đề phòng anh.
Bạch Lạc Thanh hiển nhiên biết cô đề phòng mình, nhưng cũng không vạch trần cô, mà chỉ chú mục nhìn cô nhẹ giọng nói “Chắc Nhan tiểu thư không nhớ tôi, lần trước là tài xế tôi vô tình đụng trúng cô, sở dĩ muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực kiên quyết từ chối.”
Nhan Tĩnh Đàm nghe anh nói, lúc này hình ảnh lúc đó hiện ra trong đầu cô, vì quá đau thương khi biết sự thật chuyện Ngôn Nhất Trì đưa cô vào tù cho nên lúc đó cô không để ý, bây giờ nghe Bạch Lạc Thanh nhắc lại cô mới nhớ, cô ngượng ngùng lên tiếng.
“Thật xin lỗi, lúc đó một phần cũng do tôi không chú ý, anh gọi tôi là cô Nhan được rồi, tôi không phải thiên kim tiểu thư gì đâu.”
Bạch Lạc Thanh mỉm cười nhìn cô mở miệng, “Được, cô Nhan. Vốn là muốn bù đắp cho cô nhưng cô lại từ chối, trong lúc vô tình nhớ lại cô lại chính là người mà ba nuôi tôi đang tìm.”
Nhan Tĩnh Đàm khó hiểu nhìn anh, “Ba nuôi anh biết tôi sao?”
“Phải, ba nuôi tôi là Bạch Dung Thiên.” Bạch Lạc Thanh gật đầu đẩy tới bên cạnh Nhan Tĩnh Đàm một bức hình, trong bức hình là một người phụ xinh đẹp đang ôm một cô bé.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!