Chương 05: Thấy Anh Và Diệp Thu Thân Mật.
1565 Words
Ngôn Nhất Trì híp mắt nhìn Nhan Tĩnh Đàm, trên mặt cô hiện giờ không hề bộc lộ một tia cảm xúc nào, xem ra hai năm trong tù dạy cho cô cách che giấu cảm xúc rất tốt.
Ngôn Nhất Trì nhìn cô rất lâu, lâu đến mức Nhan Tĩnh Đàm nghĩ mình sắp không chống đỡ nổi thì anh mỉm cười lên tiếng “Được, trước khi trời tối, đưa con đến đây. Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.”
Nhan Tĩnh Đàm thở phào nhẹ nhổm trong lòng, không nói câu nào đứng lên cất bước rời đi, cô chỉ muốn nhanh chống rời khỏi nơi này, rời khỏi những nơi có Ngôn Nhất Trì vì cô sợ, sợ gần anh thêm cô dẽ mãi trầm luân khó thoát khỏi anh.
Ra khỏi biệt thự, ngồi lên xe nước mắt cuối cùng cũng tuôn như mưa rào. Cô nghĩ mình đã làm rất tốt, lạnh lùng đối diện cùng anh, bình tĩnh trước anh, và không hề rơi một giọt lệ trước mặt anh.
Lúc sau Nhan Tĩnh Đàm nhắn tin cho Diệp Thu, cô đã thực hiện xong lời hứa bây giờ chỉ còn Diệp Thu thực hiện lời đã định trước đó.
Nửa giờ sau, Ngôn Nhất Trì nhận được điện thoại của chị Dư, nói hộ vệ theo bảo vệ đứa nhỏ thấy Nhan Tĩnh Đàm vội vã ôm con rời khỏi trại trẻ mồ côi ngồi lên một chiếc xe riêng, hướng đi là biệt thự của Ngôn Nhất Trì.
Sau khi ngắt điện thoại, Ngôn Nhất Trì chú ý đến chỗ cô vừa ngồi, có vài giọt máu đỏ rơi xuống nền đá trắng.
Không ngờ lần đầu gặp lại sau hai năm cô ép mình kiên cường mạnh mẽ đến mức khiến anh có giây phút cảm giác tội lỗi chất đầy cõi lòng vì làm một cô gái từ yếu đuối ỷ lại vào anh nay biến thành bộ dáng như vậy...
Càng không ai hiểu rằng, mới vừa rồi anh cho rằng cô đang diễn trò trước mặt anh.
Chính anh cũng không ngờ rằng sau hai năm, cho đến hôm nay anh lại có nhiều “một phút” đến vậy, anh trốn ở đây suốt ba ngày cũng chỉ vì từ lúc ra tù cô đã hoàn toàn làm nhiễu loạn cuộc sống của anh.
Mà lúc này, hành động của cô cũng đang chứng tỏ cô là một kẻ tham lam vô sĩ, những cái một phút kia xem ra thật buồn cười.
Vì tiền, vì sợ vất vả, vì sợ mang theo con sẽ là gánh nặng để cô không thể lấy chồng mà vứt bỏ con mình.
“Nhất Trì.” Giọng nói ngọt ngào cắt đứt suy nghĩ của anh.
Ngôn Nhất Trì nhìn Diệp Thu đang đi về phía mình, hàng lông mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra đôi chút.
Giọng Ngôn Nhất Trì chầm chậm “Sao vậy?”
Diệp Thu đau khổ chu miệng lên “Anh không chịu nghe điện thoại của em.”
“Anh đang có việc suy nghĩ.” Anh đơn giản trả lời.
Diệp Thu không vui chép miệng “Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện một tuần nữa chúng ta kết hôn sao?”
Cùng lúc đó Nhan Tĩnh Đàm phát hiện tài xế chở cô và bé con không đi hướng sân bay mà lại đi vào đường đến căn biệt thự vừa nãy của Ngôn Nhất Trì, cô hoảng sợ ôm chặt bé con trong lòng. Mặc cho cô có kêu gào tài xế vẫn thờ ơ lái xe không đáp trả cô.
Sau khi dừng xe, tài xế không ngần ngại Nhan Tĩnh Đàm đang ôm bé con vẫn còn đang ngủ say trong lòng cô, một lực mạnh mẽ kéo cô kéo xe.
“Á” Nhan Tĩnh Đàm bị kéo đau, lòng bàn tay còn vết máu chưa khô hẳn lại tiếp tục chảy máu ra, cô bị đau khẽ nhíu mày, nhưng lại sợ bé con tỉnh giấc, cô ép mình cắn răng chịu đựng.
Tài xế đi mất, Nhan Tĩnh Đàm tính lấy điện thoại gọi cho Diệp Thu hỏi rốt cuộc chuyện như thế nào? Cô lại giương mắt thấy dưới chiếc ô che nắng trong vườn hoa, Diệp Thu ôm cổ Nhan Tĩnh Đàm, đang dạng chân ngồi trên đùi anh, hai người thân mật răng môi quấn quýt.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng cô rốt cuộc hiểu được tại sao Diệp Thu thay đổi lịch trình bảo tài xế mang cô đến đây, là để cô tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ thân mật mà cô và con gái là người ngoài sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến họ.
Diệp Thu cuối cùng cũng rời khỏi đùi Ngôn Nhất Trì, bỗng dưng như vô tình phát hiện sự có mặt của Nhan Tĩnh Đàm “A, Nhất Trì, hình như ngoài cửa có một người phụ nữ.”
Ngôn Nhất Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn về hướng Diệp Thu chỉ, trong tầm mắt anh, Nhan Tĩnh Đàm đang ôm con chạy đi.
Ngôn Nhất Trì lập tức ra lệnh cho hộ vệ sau lưng anh “Đưa Nhan Tĩnh Đàm tới đây.”
“Vâng.”
Giây kế tiếp là Diệp Thu rất kinh ngạc thốt lên “Nhan Tĩnh Đàm?” Khiếp sợ như thể lần đầu tiên nghe nhắc đến cái tên này.
Sắc mắt Ngôn Nhất Trì không hề thay đổi, thật ra thì anh đã thấy phản ứng giật mình ngạc nhiên của Diệp Thu.
Diệp Thu tỏ ra căng thẳng, nắm chặt cánh tay Ngôn Nhất Trì, vội vàng hỏi “Nhất Trì, người phụ nữ đứng ngoài kia là Nhan Tĩnh Đàm sao?”
Biểu hiện của Diệp Thu cực kỳ mông lung, ngây ngốc, rất phù hợp với biểu hiện đơn thuần của cô.
Ngôn Nhất Trì không trả lời Diệp Thu mà đặt ánh mắt trên người Nhan Tĩnh Đàm đang bị hai người hộ vệ trước sau kìm kẹp áp chế đến, anh liếc nhìn đến tay cô còn đang rỉ máu, miếng băng mỏng y tế dường như đã loang thành màu đỏ tươi của máu không còn là màu trắng tinh khôi của nó nữa.
Nhan Tĩnh Đàm không phản khán chỉ ôm chặt con gái trong lòng, cô không hề nhìn Ngôn Nhất Trì mà là đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Diệp Thu, biểu tình của Diệp Thu khiến cô càng thêm hiểu rằng là Diệp Thu âm mưu từ trước, hiện giờ lại bày ra dáng vẻ như không thể tin người trước mặt cô ta là Nhan Tĩnh Đàm.
“Đừng đem ánh mắt kia nhìn tôi, Diệp Thu cô nuốt lời.” Nhan Tĩnh Đàm tức giận lạnh giọng nói, nếu là cô của trước đây sẽ không hề chất vấn Diệp Thu, vì dù gì thân phận của cô ấy cô dùng hơn mười năm. Nhưng bây giờ Diệp Thu lại đem hi vọng cuối cùng của cô bóp nát.
“Cậu nói gì vậy? Mình không hiểu?” Diệp Thu giả ngây ngô hỏi. Bộ dáng không hiểu chuyện gì liền bị chất vấn cảm thấy uất ức, tròng mắt lập tức có hơi nước quanh hốc mắt.
Nhan Tĩnh Đàm đang tính mở miệng , tròng mắt phát hiện chị Dư đang đi về phía họ. Chị Dư cung kính trước Ngôn Nhất Trì “Tổng giám đốc, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô Nhan.”