Thiếu nữ bước tới, tỏ ra vô cùng lo lắng.
Diệp Thiên Dịch nghe nói Đại sư huynh xảy ra chuyện, lập tức lộ vẻ lo lắng.
Đồng thời hắn ta cũng lấy làm khó hiểu, nếu xảy ra chuyện thì sao không đi tìm trưởng lão hay tông chủ mà lại chạy đến tìm Lục Trường Sinh làm gì?
Lục Trường Sinh vẫn bình tĩnh, chỉ nhíu nhẹ mày nói: “Sao lại xảy ra vấn đề nữa rồi, đúng là không để người ta bớt lo!”
“???” Diệp Thiên Dịch ngẩn người.
Thiếu nữ nói xong thì lẳng lặng nhìn Lục Trường Sinh, khuôn mặt đong đầy ý cười, mắt long lanh ánh nước.
Thiếu nữ tên là Lạc Tiêm Linh, nữ nhi của tông chủ, thường xuyên tới đây, đi theo Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, bất đắc dĩ nói: “Sư muội à, không phải ngươi nói là sư huynh xảy ra chuyện rồi sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy mau đưa người tới đây đi!”
“Đang trên đường tới đây rồi, ta tới đây trước báo cho sư huynh biết!”
“Ra vậy.”
Lục Trường Sinh nhíu mày, hắn thực sự bó tay đối với vị sư muội này.
Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của tông chủ, quá thu hút sự chú ý của người khác, không phù hợp với tính cách kín đáo của hắn.
Bản thân hắn mang tiếng xấu cũng không phải là vấn đề gì lớn, cùng lắm thì bị nói là ăn hại, ăn chơi trác táng, mấy chuyện này không hề ảnh hưởng tới toàn cục.
Chỉ cần hắn không gây chuyện thì chẳng ai rảnh rỗi để ý tới một gã ăn chơi trác tác vô dụng cả.
Thế nhưng nếu như hắn thành đôi với nữ nhi của tông chủ thì khác.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Rất nhanh, mấy tên đệ tử đã dìu một người đi tới nơi này.
Người được dìu chính là Đại sư huynh Chu Thanh Vũ của Thanh Vân Phong.
Hắn ta có thân hình cao lớn, mặt mũi anh tuấn, dù phải nhờ người dìu nhưng trông hắn ta vẫn rất to lớn.
“Đại sư huynh!”
Diệp Thiên Dịch vội vàng bước tới, ánh mắt lộ rõ sự sốt ruột, định tự tay kiểm tra xem sao.
Không ngờ Chu Thanh Vũ lại đẩy hắn ta ra, trực tiếp nhào về phía Lục Trường Sinh.
“Sư đệ, ta lại xảy ra chuyện rồi!”
“Đừng nóng vội.”
Lục Trường Sinh đáp xong, dìu Đại sư huynh vào phòng, để lại một mình Diệp Thiên Dịch đứng ngẩn người tại chỗ.
“Vậy là sao?” Hắn ta nhìn về phía Lạc Tiêm Linh.
Lạc Tiêm Linh đáp: “Thì là nhờ Trường Sinh sư huynh tìm ra vấn đề, chữa thương cho Đại sư huynh thôi!”
“Hắn? Tìm vấn đề? Chữa thương?” Diệp Thiên Dịch hỏi, hàng mày cau chặt lại hơn: “Vậy chẳng phải là làm bừa hay sao? Không lẽ Đại sư huynh bị ấm đầu rồi?”
Nói rồi, Diệp Thiên Dịch định xông vào trong phòng, mặc dù hắn ta không biết chuyện này là thế nào nhưng hắn ta cho rằng tiểu sư đệ không phải người đáng tin cậy.
Lạc Tiêm Linh lại bất mãn nói: “Lần nào cũng là Trường Sinh sư huynh xử lý cả, đâu có vấn đề gì đâu!”
“Lần nào cũng vậy là sao?”
Diệp Thiên Dịch ngẩn người, chẳng lẽ đúng là hắn ta đã trách oan tiểu sư đệ ư?
Chẳng lẽ trông tiểu sư đệ nhàn nhã, lười biếng như vậy nhưng thực ra lại là diệu thủ thần y?
Hắn ta đang nghĩ vậy thì Lục Trường Sinh đi ra khỏi nhà, từ xa đã trông thấy hắn ta thở dài.
“Ôi, lúc nào cũng làm ta phải nhọc lòng, chuyện tu luyện sao có thể nóng ruột được? Nếu ngọn núi này không có ta thì sớm muộn gì cũng tan tác hết!”
Hắn vừa lẩm bẩm vừa bước vào một căn phòng khác.
Diệp Thiên Dịch vội vàng đi xem thử thì thấy Chu Thanh Vũ ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt đã khá hơn.
“Đại sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu, chỉ là lúc tu luyện kiếm ý, bất cẩn làm mình bị thương nên ta nhờ sư đệ kiểm tra giùm rồi làm theo cách tiểu sư đệ chỉ dẫn, hiện tại đã chữa trị khá ổn rồi!”
Diệp Thiên Dịch giật mình: “Hắn còn biết cả Kiếm Đạo nữa ư?”
Hôm qua, hắn xem trận pháp giúp sư tỷ, hôm nay lại nói về Kiếm Đạo với sư huynh, người đó có đúng là tiểu sư đệ mà hắn ta nhìn thấy không vậy?
Chu Thanh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn ta có biết sơ sơ nhưng không nhiều!”
“Vậy sao sư huynh còn dám cho hắn chữa?”
“Hắn không biết nhiều nhưng lại đã đọc nhiều điển tịch, mỗi lần ta xảy ra chuyện, kiểu gì hắn cũng có thể tìm ra được vấn đề đó trong thư tịch!”
Diệp Thiên Dịch có phần không dám tin.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh cầm một quyển sách đi ra.
“Đại sư huynh, ta thấy thứ viết trong sách này rất giống vấn đề Đại sư huynh gặp phải!” Chu Thanh Vũ chưa kịp nhận lấy thì Diệp Thiên Dịch đã lấy mất, sau khi xem kỹ một lượt thì đúng là không có vấn đề gì cả.
Đúng như Đại sư huynh nói, nội dung trong sách có thể nói là cách giải quyết hoàn hảo cho vấn đề của đại sư huynh.
“Sao ngươi biết trong sách này có?” Diệp Thiên Dịch hỏi.
Lục Trường Sinh nói: “Ta rảnh rỗi không có chuyện gì là lại đọc sách, tình cờ đọc được nội dung này, Đại sư huynh nhắc tới là ta nhớ ra ngay!”
Chu Thanh Vũ không nói gì nhiều, nhận lấy thư tịch, mở ra xem, vừa xem vừa gật gù, cảm thấy có lý, vấn đề của hắn ta đã nhận được lời giải đáp hoàn hảo.
Thế nhưng, hắn ta phát hiện ra đoạn sách đằng sau lại trống trơn.
“Nội dung tiếp theo đâu rồi?”
“Ta cũng không biết, lúc ta đọc thì nó đã chỉ có vài tờ như vậy rồi!” Lục Trường Sinh đáp.
Đúng lúc này, Diệp Thiên Dịch cũng phát hiện ra ngón tay mình bị đen, như thể dính phải mực.
“Chuyện này...”
“Dạo này thời tiết ẩm ướt, chắc là mực bị ẩm!”
Lục Trường Sinh mở miệng giải thích, mọi người cũng không để ý, chỉ có Diệp Thiên Dịch là cảm thấy có gì đó không ổn nhưng hắn ta không nói ra.
Bọn họ nhanh chóng dồn hết sự chú ý vào Chu Thanh Vũ.
Chu Thanh Vũ là Đại sư huynh của Thanh Vân Phong, thiên phú nổi bật, chưa tới ba mươi tuổi đã lên tới Ngưng Nguyên tầng chín, đã rất gần tới cảnh giới Kết Đan.
Tông môn hết sức quan tâm hắn ta.
So với toàn bộ các đệ tử ở Thương Châu, hắn ta vẫn là nhân vật hàng đầu.
Không chỉ vậy, hắn ta còn tu tập Kiếm Đạo, đã lĩnh ngộ được kiếm ý tầng sáu, được người đời ca tụng là thiên tài Kiếm Đạo trăm năm khó gặp.
Còn có biệt danh là Thương Vân Tiểu Kiếm Tiên.
Dù sao Kiếm Đạo cũng khó tu tập, với những tu sĩ tầm thường thì thậm chí ngay cả nhập môn cũng thấy khó khăn, với rất nhiều người, kiếm ý tầng hai đã là mức cao nhất cả đời có thể đạt tới rồi.
Nếu như có thể lĩnh ngộ tới kiếm ý tầng chín thì nghĩa là có cơ hội chạm được tới Khai Sáng Kiếm Tâm trong truyền thuyết.
Giấc mộng trọn đời theo đuổi của vô số kiếm tu.
Tìm khắp Việt Quốc cũng không có nhân vật nào xuất chúng như vậy!
Chu Thanh Vũ cũng vậy, ngoài tu luyện ra thì chỉ lo cảm ngộ Kiếm Đạo, không hề ngừng nghỉ.
Hắn ta cố gắng hết ngày dài lại đêm thâu, cho dù Lục Trường Sinh ở trên ngọn núi này suốt ngày nhưng một tháng cũng chỉ gặp hắn ta vài lần.
Mỗi lần hắn ta tới tìm đều là để hỏi xem có đọc được sách nào viết về vấn đề tương tự hay không, lần nào Lục Trường Sinh cũng phải bịa ra tại chỗ nên lần này cũng vậy, suýt chút nữa thì lộ tẩy.
Thấy không còn vấn đề gì nữa, Lục Trường Sinh định rời khỏi gian phòng.
Chu Thanh Vũ lại nói: “Tiểu sư đệ!”
“Gì?”
“Người của Ninh gia tới rồi, ngươi đi xử lý đi!”
“Được thôi, không thành vấn đề!” Lục Trường Sinh đáp xong đi ra ngoài.
Thế nhưng, thấy Chu Thanh Vũ nói xong lại tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu, hắn không khỏi lắc đầu.
“Kiếm Đạo chẳng phải là chỉ cần có tay là được sao? Có khó tới vậy không?”
Hắn thấy thực khó hiểu.
Diệp Thiên Dịch ở lại, định trò chuyện nghiêm túc về vấn đề của tiểu sư đệ với Đại sư huynh.
Suy cho cùng, dù có đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, hiểu đôi chút về một điều gì đó nhưng gốc rễ của tu sĩ vẫn là tu vi, không tu luyện thì lấy đâu ra tu vi?
Lạc Tiêm Linh đuổi theo Lục Trường Sinh chạy ra ngoài.
“Trường Sinh sư huynh, sư huynh muốn đi đâu? Chờ ta một chút.”
Nhìn người đuổi theo mình, Lục Trường Sinh nói: “Lạc sư muội có chuyện gì sao?”
“Ta không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói với sư huynh mấy câu mà thôi!”
Lạc Tiêm Linh nói xong, mặt lộ vẻ thẹn thùng.
Lục Trường Sinh “ồ” một tiếng: “Vậy đợi khi nào ta rảnh nhé, ta vẫn còn đang bận việc!”
“Sư huynh bận việc gì vậy?”
“Vừa rồi Đại sư huynh nói vậy nên giờ ta phải tới thành Thương Vân một chuyến!”
“Để làm gì?”
Lục Trường Sinh nói: “Làm khá nhiều chuyện, Ninh Vũ Hinh tới thành Thương Vân, ta phải đi gặp một chuyến!”
“Ninh Vũ Hinh? Nữ nhi của gia đình giàu có nhất Thương Châu?”
“Đúng vậy!”
Lục Trường Sinh đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!