Bóng đêm mông lung, Thương Vân Tông chìm trong yên tĩnh.
Thế nhưng, tiếng hét ngân dài và tiếng rên la đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Trên Thương Vân Phong, vô số chùm sáng xuất hiện, chỉ trông thấy một bóng người thất tha thất thểu lao lên không trung.
Đó là tông chủ Thương Vân Tông, Lạc Thiên.
Lúc này, Lạc Thiên hoàn toàn không có sự kiêu ngạo của một tông chủ, trái lại, y phục tả tơi, tóc tai bù xù, mặt mày bầm tím, đôi mắt sưng húp không mở ra nổi, trông cực kỳ nhếch nhác.
Một bóng đen nhảy lên theo sau lưng ông ấy, không chịu từ bỏ.
“Cuồng đồ to gan, khinh người quá đáng!”
Lạc Thiên gào lên, thất khiếu bốc khói, ông ấy đường đường là tông chủ mà lại bị người ta đêm hôm khuya khoắt lôi dậy đánh một trận, hơn nữa ông ấy còn đánh thua.
Mặc dù không bị thương tích gì nghiêm trọng nhưng mà mất mặt!
Từ tám, chín năm trước đã xuất hiện một tên ma đầu, cứ năm thì mười họa là lại tìm người đánh một trận tơi bời nhưng chưa từng tóm được đối phương.
Hơn nữa, dần dần theo thời gian, người này cũng càng lúc càng to gan, đánh đệ tử còn chưa đã, bắt đầu đánh trưởng lão của tất cả các phong, đánh được một thời gian thì để mắt tới các phong chủ.
Giờ thì đã đánh tới tận tông chủ rồi.
Lạc Thiên thấy vậy, càng nghĩ càng tức, mặc dù cho tới tận giờ, hắn chưa từng đánh ai sinh bệnh sinh tật nhưng cứ chốc chốc lại kéo tới đánh.
Chỉ dựa vào sức một mình mình, hắn đã ép người của cả tông môn, nên ông ấy hễ nghe tiếng gà gáy sáng là lập tức bật dậy tập luyện, dốc sức chuyên tâm tu luyện, chỉ sợ một ngày nào đó hắn sẽ tìm tới mình.
Rất nhanh, mọi người nghe được động tĩnh đã chạy tới đây kiểm tra nhưng đối phương đã đi mất dạng.
Khi các phong chủ tới nơi thì đã muộn.
Trên Thanh Vân Phong, Diệp Thiên Dịch nghe thấy động tĩnh nên đứng dậy xem thử.
Hắn ta đang định tới hỗ trợ thì thấy một bóng đen chạy vào Thanh Vân Phong.
Hắn ta lập tức căng thẳng, vội chạy theo xem thử.
Không ngờ tìm một vòng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có Lục Trường Sinh đi từ đằng xa tới, đó là chỗ Đại sư huynh đang bế quan.
“Nhị sư huynh, khuya vậy rồi vẫn chưa ngủ ư?” Lục Trường Sinh mở miệng.
Diệp Thiên Dịch nói: “Sư đệ, vừa rồi ngươi có thấy ai chạy vào Thanh Vân Phong không?”
“Không hề!”
“Không ư?”
Diệp Thiên Dịch hoài nghi nhìn tiểu sư đệ nhưng không nói thêm gì, quay người đi về phía Thương Vân Phong.
Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn theo bóng sư huynh đi khỏi, không khỏi thở dài nói: “Tông môn quả là làm ta mệt mỏi, không ép bọn họ một chút thì chẳng ai chịu tu luyện cả, nếu vậy thì sao có thể lớn mạnh được, lấy ai ra che chở ta?”
Nói rồi, hắn còn ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buồn bực về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù hắn phải chú ý cẩn thận nhưng hắn cũng cần biết rốt cuộc lực chiến của mình đến đâu.
Tới khi gặp phải đối thủ cũng tiện bề liệu chừng xem mình có đánh lại nổi không.
Cho nên, cứ sau mỗi lần đột phá, hắn lại kiếm một đồng môn lười tu luyện để luận bàn một chút.
Mỗi lần trước khi Lục Trường Sinh động thủ, hắn đều phân tích cẩn thận, đảm bảo mình không bị phát hiện.
Để phòng bất trắc, hắn còn nghiên cứu cả cách thoát thân, loại độn thuật nào hắn cũng đều giỏi, trừ phi đối thủ mạnh hơn hắn mấy cảnh giới, nếu không chắc chắn không thể bắt được hắn.
Từ thân pháp cho tới pháp môn ẩn giấu khí tức đều được hắn nắm vững, dù mẹ ruột có tới cũng không thể nhận ra hắn.
Đây cũng là sức mạnh để hắn dám hóa thân thành một tên cuồng ma trong đêm.
Tuy nhiên hôm nay, tu luyện làm hắn bị Vạn Kiếp Tiên Thể tra tấn, hắn còn chưa hồi phục đã đi tìm tông chủ đánh một trận, hiện tại toàn thân đau đớn khó lòng chịu nổi.
Sau một đêm, tới buổi trưa, sau khi xác định tông chủ không hề hấn gì, người trên Thương Vân Phong mới lần lượt ra về.
Diệp Thiên Dịch cũng quay về.
Nhưng hắn ta thực sự không tài nào tưởng tượng nổi lại có người gan to tày trời như vậy, dám hơn nửa đêm tới đánh tông chủ một trận tơi bời.
Nhiều người cũng từng nếm trải chuyện này, hễ nhắc tới là bật khóc, nói tên kia không phải là người!
Nhưng khi Diệp Thiên Dịch về tới gần Thanh Vân Phong, nhớ tới bóng đen hôm qua mình nhìn thấy nhưng đuổi theo thì lại chỉ gặp được tiểu sư đệ.
Hắn ta lập tức nảy sinh một suy nghĩ hoang đường.
“Lẽ nào người ra tay tối qua là tiểu sư đệ?”
Chủ yếu là vì Lục Trường Sinh xuất hiện quá đúng lúc.
Nhưng ngay khi hắn ta về tới Thanh Vân Phong, hắn ta lại lập tức cảm thấy mình bị ấm đầu nên mới nghĩ kẻ đó là tiểu sư đệ.
Những gì hắn ta nhìn thấy chính là trên một bãi đất trống trải, Lục Trường Sinh đang nằm nhàn nhã trên chiếc ghế bập bênh.
Bên cạnh tiểu sư đệ là mấy nữ đệ tử chừng hai mươi tuổi đang đấm vai, bóp chân cho hắn.
Những nữ đệ tử đó cau chặt mày, ra sức nắn bóp.
Lục Trường Sinh thì tỏ ra đầy hưởng thụ, thỉnh thoảng còn hừ khẽ mấy tiếng.
“Trường Sinh sư huynh, cường độ vậy được rồi chứ?”
“Mạnh thêm một chút nữa thì tốt, ta khá mệt!”
“Như thế này à?”
“Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó, mạnh thêm chút nữa đi!”
“Được!”
Nữ đệ tử nói xong thì bóp mạnh hơn.
Lục Trường Sinh thấy thoải mái hơn, mở miệng nói: “Lát nữa các ngươi nói cho ta biết vấn đề, ta sẽ hỏi Đại sư huynh giúp các ngươi, không để các ngươi làm không công!”
Bọn họ nói chuyện với nhau, mỗi người một câu.
Diệp Thiên Dịch biến sắc, không nén nổi giận.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Tiếng quát của hắn ta làm mấy nữ đệ tử sợ tái mặt, vội vàng tránh qua một bên.
Lục Trường Sinh cũng giật nảy mình, nhìn hắn ta: “Sư huynh làm sao vậy?”
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Diệp Thiên Dịch chất vấn.
Lục Trường Sinh bất giác đáp: “Xoa bóp thôi!”
“Xoa... sh...”
Câu này của hắn làm Diệp Thiên Dịch không nói nên lời.
Ý hắn ta là vậy ư? Chẳng lẽ hắn ta không biết đó là xoa bóp sao?
Lục Trường Sinh hiểu ra, nói: “Sư huynh đừng cứng nhắc như thế, xoa bóp giúp gân và máu lưu thông, thư giãn thân thể mệt nhọc đau đớn, rất có lợi.”
Hôm qua hắn mới đột phá nên lại phải chịu tra tấn, phải mất một thời gian mới hết được, đây là lý do vì sao hắn thường xuyên nằm ngủ dưới tán cây tùng già.
Không phải hắn lười mà là vì quá đau, một lần tình cờ, hắn phát hiện ra xoa bóp có thể xoa dịu phần nào đau đớn.
Vậy nên hắn mới nhờ các sư muội xoa bóp giúp hắn.
Diệp Thiên Dịch nhìn cảnh tượng trước mắt, bị Lục Trường Sinh chọc tức không nói nên lời, quay qua chất vấn quát mắng những nữ đệ tử kia.
“Các ngươi là đệ tử nội môn của Thanh Vân Phong, không chịu tu luyện lại ngồi đây làm trò tiêu khiển mua vui cho hắn, thật là, thật là...”
Nói đến đây, hắn ta tức không còn biết nói gì nữa.
Những nữ đệ tử kia vội vàng hành lễ nói: “Sư huynh, bọn ta tự nguyện!”
“Tự nguyện?”
“Đúng!” Một vị đệ tử nói: “Bọn ta gặp vấn đề khi tu luyện, phong chủ đi vắng, trưởng lão thường xuyên bế quan, Trường Sinh sư huynh vẫn thường giúp bọn ta thỉnh giáo Đại sư huynh, bọn ta biết thân thể hắn thường xuyên đau đớn nên mới xoa bóp để hắn được thư giãn, không phải là trò tiêu khiển mua vui...”
Diệp Thiên Dịch ngây người.
Lục Trường Sinh nói: “Đúng vậy, sư huynh, ngươi hiểu lầm bọn ta rồi.”
“Ngươi...”
Câu này hại Diệp Thiên Dịch suýt thì ho ra máu.
Phần lớn những gì các nàng nói đều là thật, chỉ có điều người giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong tu luyện không phải là Đại sư huynh mà là Lục Trường Sinh.
Hắn đã tu hành tới tận đây, giải quyết những vấn đề đó chỉ là chuyện nhỏ, làm vậy vừa là vì giúp người làm niềm vui, vừa là giúp tông môn phát triển, để Thương Vân Tông trở nên lớn mạnh.
Những năm qua, các phong chủ và trưởng lão được hắn đốc thúc cũng đã cố gắng tu luyện hơn, rất nhiều đệ tử cũng nhờ vậy mà được hưởng lợi.
Thậm chí Thương Vân Tông còn bộc lộ tài năng trong số ba đại tông môn của Thương Châu, xem như đã phát huy được hiệu quả.
Bởi một khi tông môn lớn mạnh thì hắn mới có chỗ dựa, có thể an nhàn tu luyện trong tông môn rồi phi thăng thành tiên, đây là tâm nguyện của hắn.
Thế giới tu luyện có muôn vàn nguy hiểm, hắn không dám ra ngoài, sợ bị cường giả tính kế, tiêu diệt.
Hắn không dám làm ầm ĩ, cố gắng khiêm tốn hết cỡ, cho dù người đời có hiểu lầm hắn thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!