“Yên tâm đi, cha ta không biết!” Lạc Tiêm Linh mỉm cười, nàng ta tỏ vẻ thẹn thùng: “Dù sao thì ông ấy cũng từng nói đây là của hồi môn ông ấy để dành cho ta, sớm muộn gì nó cũng là của ta, ta chỉ lấy trước thôi mà!”
“Cái này...”
Tay Lục Trường Sinh run rẩy, hẳn nhìn sư muội này, ngơ ngác không biết nên làm thế nào.
Lục Trường Sinh chột dạ nhìn về phía tông chủ, phát hiện tông chủ đang nhìn mình chăm chăm băng ánh mắt sắc bén, ánh mắt đó còn đáng sợ hơn cả hung thú.
“Sư muội, tông chủ không biết thật sao?”
Lục Trường Sinh không tự tin lắm, ánh mắt đó giống không biết lắm hả?
Ở một nơi khác, tông chủ nhìn về nơi đó, một trưởng lão bên cạnh không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Tiểu Trường Sinh đắc tội với tông chủ à?”
“Không có!” Lạc Thiên đáp, nhưng ánh mắt hung ác thì vẫn không hề dịu lại.
Trưởng lão lại nói: “Vậy tông chủ...”
Lạc Thiên quay đầu nhìn lại, điều này chưa đủ rõ ràng ư?
Nữ nhi ruột của mình sắp bị người ta bắt cóc tới nơi, ông ấy cười sao nổi.
Một lát sau, ông ấy nói với giọng điệu từ tốn: “Ta cũng không biết vì sao, nhưng dạo gần đây cứ nhìn thấy tiểu tử này n rồi nảy sinh ham muốn giết chết hắn ngay lập tức. Có mấy lần ta suýt không kiềm chế nổi!”
“Cái này...”
“Tông chủ, chắc không đến mức đấy chứ? Mặc dù bình thường Trường Sinh hơi lười một chút, nhưng bản chất hẳn không xấu, hơn nữa ta nghe nói Thiên Dịch đã bắt đầu đốc thúc hẳn, hắn đột phá lên Tụ Linh tầng bốn rồi!”
“Thì sao? Tâng ba với tầng bốn có khác biệt gì lớn lắm à?” Säc mặt Lạc Thiên vẫn chẳng tốt lên là bao.
Trưởng lão lại nói: “Phong chủ Thiên Quân có con mắt thật tinh tường, tố chất của Trường Sinh không yếu, chỉ là chưa được dạy dỗ rèn luyện chu đáo thôi!”
Lạc Thiên cau mày nhìn lướt qua trưởng lão, nhưng trong lòng ông ấy vẫn không thoải mái.
Mà Thiên Quân chính là sư phó của Lục Trường Sinh, phong chủ Thanh Vân Phong.
Cuối cùng Lạc Thiên lại liếc nhìn Lục Trường Sinh một cái, xong chửi một câu cầm thú.
Nữ nhi của ông ấy mới mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà hắn cũng xuống tay được, đúng là không bằng cầm thú.
Tất cả những lời này đều lọt vào tai Lục Trường Sinh, hắn thở phào một hơi, còn tưởng là ông ấy phát hiện ra việc linh thạch bị đánh cắp.
Lạc Tiêm Linh lại tiếp tục thủ thỉ dặn dò bên tai hẳn, nếu thấy số linh thạch này vẫn chưa đủ thì cứ nói, sau đó nàng ta đi tới bên cạnh Lạc Thiên.
Lạc Tiêm Linh là nữ nhi của tông chủ, nàng ta nên làm gương và cùng tiến lùi với tông chủ.
Nhưng Lạc Tiêm Linh vẫn rất lo lắng cho Lục Trường Sinh, nàng ta nói với cha: “Cha, đây là lần đầu tiên Trường Sinh sư huynh tham gia chống thú triều, huynh ấy không có kinh nghiệm, không sao chứ ạ?”
“Không sao cái gì? Đệ tử ở đây ai mà chẳng mới tham gia lần đầu?”
Lạc Thiên tức giận, đây là lần đầu tiên của Lục Trường Sinh, vậy những người khác không phải hả?
“Con mặc kệ, cha phải bảo vệ hẳn!”
Nghe vậy, Lạc Thiên lại càng cau mày chặt hơn.
Lạc Thiên im lặng một lúc lâu, dù sau Lạc Tiêm Linh cũng là nữ nhi ruột của ông ấy, ông ấy thật sự hết cách, đành nói trong bất lực: “Có Chu Thanh Vũ bảo vệ rồi, cả trưởng lão của
Thanh Vân Phong nữa, hắn sẽ không sao đâu!”
“Vậy thì tốt!” Bấy giờ Lạc Tiêm Linh mới thấy yên tâm.
Lạc Thiên lại nói: “Linh Nhi, con thật sự thích hắn đến vậy à”
“Không được ạ?”
“Trước sau gì con cũng rời khỏi tông môn, cũng phải rời xa hẳn. Nhiều thứ không phải con muốn là được, cha sợ đến lúc đó tâm trí con bị ảnh hưởng, con đường tương lai bị trì trệ. Hắn vốn đã được định sẵn là không đuổi kịp con rồi!”
Lạc Tiêm Linh cau mày, nét mặt nàng ta có phần phức tạp, mãi một lúc lâu sau, sự kiên quyết lộ rõ trên khuôn mặt nàng ta.
“Vậy đợi đến khi con tu luyện thành công, con sẽ che chở hắn!"
Lạc Thiên hoàn toàn bất ngờ trước sự kiên quyết của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!