Lý Trường Phong chắp tay hành lễ.
“Chu huynh đây quả là phi phàm, ta tâm phục khẩu phục, nguyện ý ngã mũ cúi đầu!”
Nghe vậy, Chu Thanh Vũ vẫn rất thờ ơ, hắn ta đứng khoanh tay như cũ.
“Lý huynh quá khen rồi, Lý huynh đây chính là nhân tài kiệt xuất trong số những người cùng thế hệ, chẳng qua là Kiếm
Đạo của ta tiện lợi hơn chút thôi!”
“Là ta không địch lại mới phải, ở Thương Châu này không ai sánh được với tài nghệ của Chu huynh!”
Lý Trường Phong khẽ cười một tiếng, sau đó đáp đất.
Lão giả lên tiếng: “Quả nhiên, tiểu kiếm tiên Thương Vân là danh bất hư truyền, đã được mở mang tầm mắt!”
“Tiền bối quá khen!” Dứt lời, ba người cáo từ.
Lục Trường Sinh cũng không để ý nhiều, thấy Chu Thanh Vũ lại bắt đầu trầm ngâm, hẳn cảm thấy bất lực.
Lỡ như cảnh tượng vừa rồi bị mấy tiểu cô nương không rành thế sự nhìn thấy thì phải làm sao?
Không biết sẽ có bao nhiêu người phải điêu đứng vì điều này.
“Không cố tỏ ra ngầu sẽ chết à?”
Lục Trường Sinh lẩm bẩm một mình, vừa nấy Lục Trường Sinh ngầu bao nhiêu thì hẳn đau đầu bấy nhiêu.
Người ta đang làm phép thử hẳn, vậy mà hẳn chẳng hề giấu dốt mà thể hiện một cách thẳng thắn.
Lần trước Huyền Thiên Tông phái người ám sát tỷ đệ Ninh Vũ Hinh, hắn ta đã để một người sống sót, rốt cuộc đấy là do
không bắt được hay là không hỏi ra?
Chẳng lẽ không có người nào nhắc nhở Chu Thanh Vũ à?
Nhưng Lục Trường Sinh cũng hết cách, không phải Chu Thanh Vũ thích khoe khoang mà tính của hắn ta vốn là vậy. Chu Thanh Vũ say mê Kiếm Đạo, trong đầu hän ta chỉ toàn Kiếm Đạo, làm gì để tâm tới mấy thứ này bao giờ.
Nhưng bây giờ hẳn ta đang được chú ý, người ta sẽ dùng những thủ đoạn tỉnh vi tỉ mỉ hơn để đối phó hắn ta.
“Haiz!"
Lục Trường Sinh thở dài trong bất lực, nhìn Chu Thanh Vũ, Lục Trường Sinh chỉ muốn tiến lên đấm cho mấy nhát.
Bấy giờ Chu Thanh Vũ cũng để ý tới sự xuất hiện của Lục Trường Sinh, hắn ta từ từ đáp đất rồi mở miệng nói: “Tiểu sư đệ, ta nghe nhị sư đệ nói hắn muốn đưa đệ đi chống thú triều à”
“Đúng vậy!”
Nhắc tới việc này Lục Trường Sinh lại càng đau đầu.
Chu Thanh Vũ hỏi với giọng hờ hững: “Lúc nào cũng ở trong tông môn cũng không hẳn là tốt, ra ngoài rèn luyện thêm có khi lại hay, đến lúc đó đệ có thể đi theo bên cạnh tai”
“Được!"
Lục Trường Sinh gật đầu, hắn không hề tỏ ra khách sáo, dù sao thì ý định ban đầu của hẳn vốn là như vậy.
Chỉ cần ở đâu có Chu Thanh Vũ, ngoài Thạch Phong ra sẽ chẳng ai để ý tới hản.
Mức độ lóa mắt của tiểu kiếm tiên Thương Vân đủ để làm lu mờ tất thảy.
Lục Trường Sinh chỉ cần đi theo làm chân sai vặt bên cạnh hắn ta là được, còn có thể tiện tay nhặt xác hai con yêu thú đem đi bán rồi kiếm thêm linh thạch, thế cũng không tính là lỗ.
Dứt lời, Chu Thanh Vũ rời đi, tiếp tục với việc tu luyện của mình.
Nhìn bóng lưng Chu Thanh Vũ xa dần, Lục Trường Sinh nói: “Đúng là càng ngày càng giống kiếm tiên!”
Ở chung mười năm, mặc dù Chu Thanh Vũ không nhiều lời, nhưng hắn ta rất để ý vị tiểu sư đệ này, tâm tư tình cảm vẽ ngay trước mắt.
Đại hội thăng tiên, hoặc là thứ gì tốt hắn ta luôn muốn dành cho Lục Trường Sinh.
“Vị sư huynh này quá ngay thẳng, chính trực đến mức khiến người ta không yên tâm. Nếu đưa hẳn vào những đại tông môn đó, với tài năng trời ban của mình, nhất định hắn sẽ được bảo vệ tốt hơn!”
Lục Trường Sinh nhớ tới cuộc chiến vương triều.
Cứ sau vài năm, Việt Quốc sẽ cử hành một cuộc đại chiến vương triều.
Đến lúc đó tất cả các tông môn ở Việt Quốc sẽ cử những đệ tử tinh anh nhất vào thi đấu.
Ở nơi đó, những thiên tài xuất sắc nhất sẽ được chọn ra rồi được các tông môn hùng mạnh thu nhận, họ sẽ được. hưởng rất nhiều tài nguyên tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!