Ở sâu trong tông môn, dưới Thương Vân phong, mây mù lượn lờ, băng qua khe núi là một sơn cốc rộng lớn.
Sơn cốc dài và hẹp, không có cây cỏ, trên bầu trời có kiếm khí xoay vòng nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta không dám đến gần.
“Nơi này chính là Kiếm Quật!”
Lục Trường Sinh chỉ về phía trước nói.
Ninh Vũ Hinh trầm tư gật đầu.
Nhìn xung quanh, hai người vẫn chưa kịp nói thêm gì, bên cạnh đã vang lên từng đợt âm thanh không thích hợp.
Tất cả đều kinh hãi, trong mắt đầy sự khó tin.
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không làm gì được.
Trong mắt người ngoài, hẳn là kẻ lười có tiếng, vào tông môn được hơn mười năm rồi mà mới tiến vào Kiếm Quật có một lần.
Có điều lúc hắn tiến vào Kiếm Quật, hắn đã đạt đến Kiếm Đạo tầng bảy, vốn muốn vào đây để tìm một cơ hội đột phá nhưng nơi này hoàn toàn không có tác dụng gì với hẳn.
Ở đây một lúc rồi ra, sau này không bước vào một lần nào nữa.
Trong tông môn còn có một lời đồn răng hẳn vào Kiếm Quật một lần sợ đến phát khóc nên mới không dám tới nữa.
May mà thanh danh của hän không tốt, nhân duyên lại tốt, có thể hòa hợp với nhiều người.
Sau đó hai người tiến vào Kiếm Quật.
Lục Trường Sinh nói: “Bọn họ chỉ thích hóng chuyện thôi, đừng để ý tới làm gì, bây giờ chúng ta bắt đầu tu luyện đi. Đầu tiên, muội uống một viên đan dược trước khi vào Kiếm Quật, sau đó vào trong tu luyện hai canh giờ, kiên trì một thời gian chắc là có thể đột phá đến Kiếm Đạo tầng hai!”
Ninh Vũ Hinh gật đầu, nghe những lời này, nàng ta không hề nghi ngờ, chỉ hơi khó hiểu.
“Sư huynh, ta thấy hình như huynh rất quen thuộc với những thứ này, tại sao huynh lại thành như bây giờ?”
“Là kiểu gì cơ?” “Thi là...”
Ninh Vũ Hinh suy nghĩ, lại cảm thấy không ổn, dù sao những lời đó thật sự không thích hợp nói trước mặt hẳn.
Lục Trường Sinh lại không thèm để ý nói: “Sư muội, con người mà, mỗi người có một cách sống riêng của mình, không thể mong đợi ai ai cũng một lòng cầu đạo giống như đại sư huynh được!”
“Cũng phải!”
Ninh Vũ Hinh gật đầu.
Như là nàng ta này, ngay từ đầu nàng ta không hề hứng thú với Kiếm Đạo, chỉ cảm thấy nó có thể giúp mình lại gần thần tượng hơn nên mới tiếp xúc nó.
Một là vì kiếm linh thạch, một là vì đến gần Chu Thanh Vũ, cũng coi như có thứ mình muốn.
Rồi sau đó, Ninh Vũ Hinh nghe theo sự chỉ dẫn của Lục Trường Sinh, uống một viên đan dược, bước vào Kiếm Quật.
Lục Trường Sinh ở bên cạnh thỉnh thoảng mở miệng giảng giải, dù sao đây là khách hàng đầu tiên của hẳn, phục vụ tốt thì sau này mới có vô số linh thạch bay vào túi hắn được.
Hai ngày liên tiếp hắn đều tới đây rèn luyện kiếm ý với Ninh Vũ Hinh.
Ninh Vũ Hinh cũng rất vui mừng, Kiếm Đạo khó leo lên cao trong mắt người khác hóa ra lại dễ dàng như vậy, chỉ trong hai ngày nàng ta đã có thể cảm nhận kiếm ý đang tăng lên rõ rệt.
Lục Trường Sinh thấy không còn vấn đề gì nữa, không nhiều lời mà quay về Thanh Vân Phong.
Đan dược do hẳn luyện chế sau khi ăn vào có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của kiếm ý, vào Kiếm Quật chịu đựng sự mài giữa của kiếm khí, chỉ cần bị chém nhiều là có thể lĩnh hội được!
Đây cũng là phương pháp thô bạo đơn giản nhất.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn ngâm nga, nhàn nhã lên kế hoạch làm sao tiếp tục kiếm linh thạch từ Ninh Vũ Hinh thì có người gọi hắn lại.
“Trường Sinh sư huynh!”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đang lại gần hắn, nhìn hắn với vẻ tức giận.
Người tới là Lạc Tiêm Linh. “Lạc sư muội, có chuyện gì vậy?” Lục Trường Sinh hỏi.
Lạc Tiêm Linh nói: “Hai ngày nay sư huynh bận thật đấy, ngay cả thời gian đến gặp ta cũng không có!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!