[...]
Max hậm hực ra khỏi thư phòng. Vừa đến phòng khách lại thấy bóng dáng của Điềm Điềm, hắn ta còn cà rỡn hôn gió với cô.
- Tạm biệt mỹ nữ. Hẹn gặp lại!
Điềm Điềm cũng lịch sự cười và vẫy tay lại với Max. Tử Phong cũng đang từ thư phòng đi xuống. Thấy được cảnh này, hũ giấm trong anh lại dâng trào.
Nhưng cũng chẳng làm gì được Max, bởi hắn thấy Tử Phong đi xuống liền cong giò chạy mất.
- A...chú.
Tử Phong đặt Điềm Điềm ngồi lên đùi mình. Còn vô cơ cướp lấy miếng táo mà cô đang ăn dở.
Điềm Điềm cựa quậy muốn leo xuống. Thì bên mông lại thấy có cái gì đó cộm cộm. Tò mò hỏi:
- Chú, hình như có cái gì cộm cộm bên dưới ấy. Kì lạ quá ha.
Nhận được câu hỏi ngây ngô của Điềm Điềm, Tử Phong không khỏi lắc đầu ngán ngẫm. Ai bảo mèo nhỏ cứ ma sát cặp mông mềm mại ấy vào đùi hắn làm gì cơ chứ.
- Roi đấy.
Điềm Điềm nghe đến roi, liền đưa tay sờ soạn lấy nơi căng phồng ấy. Làm ra vẻ mặt lo lắng, nói:
- Sao chú lại giấu roi chỗ này được? Nhìn không giống chút nào.
Tử Phong bắt lấy đôi tay không yên phận của Điềm Điềm, hơi hắn giọng cảnh cáo.
- Em ngồi yên, tôi không ngại lấy ' thứ đó ' ra đánh em đâu.
Điềm Điềm ngây thơ tưởng điều anh nói là thật, sợ hãi ngồi im. Không dám nhúc nhích, lỡ như anh lại đánh cô thật thì sao?
Cô với người lấy xoài trên bàn, cắn một miếng liền nhăn mặt. Anh thấy vậy, vừa buồn cười vừa lo lắng hỏi han:
- Sao thế?
- Chua quá. Thật sự rất chua.
Điềm Điềm bỏ miếng xoài qua một bên, lại với người lấy một quả cherry đỏ mọng. Cho hết hẳn vào miệng, gương mặt tỏ ra hài lòng, hạnh phúc.
- Ngọt lắm, chú ăn thử đi.
Tử Phong nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào, mọng nước kia, nở nụ cười gian xảo,đáp:
- Thật sao.?
Điềm Điềm gật đầu. Cô lấy một quả khác đưa đến trước môi Tử Phong, nhưng anh lại không chịu mở miệng nhận lấy.
Điềm Điềm tưởng anh chê tay cô bẩn không muốn ăn. Mi mắt cụp xuống, điệu bộ hơi buồn, tuổi thân, nói:
- Chú không ăn thì...ừm.
Đột nhiên phía sau gáy Điềm Điềm bị một lực nhẹ kéo về phía trước, điều bất ngờ hơn nữa là gương mặt đẹp trai của Tử Phong đang phóng đại trong tầm mắt cô.
Tử Phong nhanh chóng áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào hai cánh hoa đào ấm áp của mèo nhỏ.
Chú ấy cắn mình sao?
Điềm Điềm ngây thơ, chẳng biết làm gì. Cứ để yên cho anh làm loạn. Còn mở to hai mắt nhìn người đàn ông.
Tử Phong gặm nhấm hai cánh hoa bên ngoài lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì cuồn nhiệt. Anh hơi rời môi Điềm Điềm chừng hai xăng ti mét, giọng nói trầm ấm, khàn khàn thoát ra, nhắc nhở Điềm Điềm.
- Nhắm mắt lại.
Điềm Điềm ngoan ngoãn, làm theo lời hắn. Anh lại áp vào môi cô một lần nữa. Mút mát hai cánh môi chán chê, Tử Phong lại đưa lưỡi cậy mở hàm răng trắng đều phía trước.
Thành công đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng Điềm Điềm. Càn quét khắp khoang miệng của cô, thành thạo cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang rụt rè bên trong mà trêu đùa.
Cơ thể Điềm Điềm như mất hết sức lực, đưa tay quàng vào cô Tử Phong làm điểm tựa. Hơi thở của cả hai càng trở nên nặng nề, gấp gáp hơn.
Thấy thân thể Điềm Điềm đã mềm nhũn cả ra. Anh đưa tay vòng qua eo Điềm Điềm, tránh để cô bị ngã ra phía sau.
Miệng lưỡi quấn quýt nhau một hồi, Điềm Điềm ngạt thở đến sắp phát ngất. Nũng nịu xin hắn dừng lại.
- Dừng lại...khó thở...đừng cắn Điềm Điềm nữa.
Tử Phong cuối cùng cũng buôn tha cho đôi môi mềm mại của Điềm Điềm, cô hỗn hễn dựa người vào lòng ngực Tử Phong mà hít lấy hít để oxi bên ngoài. Anh cũng vuốt nhẹ phần lưng mảnh khảnh của Điềm Điềm, khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
- Rất ngọt.
Khi đã ổn định được một, Điềm Điềm chồng người thẳng dậy. Đánh nhẹ vào người Tử Phong, oán trách:
- Sao chú lại cắn tôi?
Anh đưa tay miết nhẹ cánh môi hơi sưng lên vì sự cuồng nhiệt khi nãy. Môi cong nhẹ cười lên như đã đạt được chiến tích. Hết miết môi, lại xoa đầu Điềm Điềm, thản nhiên nói:
- Ngốc! Đây không phải là cắn, mà hôn. Biết chưa?
Điềm Điềm gật đầu ra vẻ đã hiểu.
- Mà hôn để làm gì?
Tử Phong suy nghĩ một lát, ánh mắt xoẹt qua một tia gian xảo.
- Hôn rất tốt cho sức khỏe. Nó giống như một kiểu nạp năng lượng. Mỗi ngày em phải hôn tôi ít nhất ba lần, thì em mới khoẻ mạnh được.
- Nhất thiết phải hôn chú sao? Hôn người khác không được sao?
- Em dám.... Nói chung là em với tôi vừa kí khế ước. Cho nên, em chỉ được hôn một mình tôi. Nếu em hôn người khác, sẽ nguy hiểm tính mạng.
- Ồ, ra là vậy...
Tử Phong bịa ra những điều không có thật. Thành công lừa được mèo nhỏ vào tròng.
Trong một góc khác của ngồi nhà, đôi mắt chứa đầy sự ghen tị, hận thù nhìn không chớp mắt vài cảnh tình trước mặt.
Không ai khác chính là Linh Chi, cô ta chứng kiến hết thảy mọi việc diễn ra. Nhìn thấy người đàn ông mình thích hôn người phụ nữ khác, sự đố kị, hận thù với Điềm Điềm liền tăng lên gấp bội.
Móng tay ả gim vào lòng bàn tay đến mửc rướm máu, nhưng cô ta chẳng thấy đau chút nào.
- Chỉ cần mày chết, anh ấy sẽ là của tao.