Trong mặt Tiêu Lượng hiện tại chí có Irương Trần, anh ta áy náy nói: “Cậu Trương, xin cậu tha thứ vì tôi đã gây ra thành phiền phức cho cậu dù là vô tình...”
Nhưng chung quanh đều yên tĩnh, người khác không biết Tiêu Lượng là ai, cũng không có người nào tùy tiện chen ngang, còn Lý Thiên Hoa thì lại không biết nên nói gì.
Về phần Trương Trần, anh hoàn toàn không quan tâm tới Tiêu Lượng, anh không nhận ra anh ta mà chỉ cảm thấy hơi quen mắt thôi, có lẽ là từng gặp thoáng qua trong bệnh viện Thành phố.
Mà người này lại xin mình tha thứ, ý tứ cũng rất rõ ràng, Hàn y đã đánh tiếng, Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc càng muốn bái anh làm thầy, chắc hẳn Tiêu Lượng tới vì việc này.
“Cậu Trương..., Tiêu Lượng kêu lần nữa, nơi này có máy điều hòa lớn, nhiệt độ mát mẻ mà anh ta lại đổ mở hôi đầm đìa, ngay cả đồ vest bên ngoài cũng có thể nhìn thấy vết mồ hôi thấm ra.
Tiêu Lượng thật sự quá căng thẳng, nếu Trương Trần không hài lòng, thậm chí là vì chuyện này mà hận Long Quốc thì thể diện của nước nhà sẽ mất hết, sau đó họ sẽ bị quốc tế bàn tán, khẳng định sẽ có người nói là điều này không thể trách ai khác, chỉ tự trách người Long Quốc mà thôi!
Mà người đầu têu là Tiêu Lượng nên chắc chắn anh ta sẽ thành tội đồ.
Thấy Trương Trần không trả lời, sắc mặt Tiêu Lượng không ngừng thay đổi, anh ta căn chặt hàm răng như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng, người này. lại thở dài, hình như là đã nghĩ thông suốt rồi.
Bùm!
Trước mặt mấy chục đôi mắt, Tiêu Lượng trực tiếp quỳ xuống thảm đỏ, đầu cúi sâu xuống, nói lần nữa: “Cậu Trương, tôi chỉ xin cậu tha thứ, Long Quốc không phải chỉ có kẻ hèn mọn như tôi, tôi cũng xin sám hối vì việc làm của mình...”
Giờ phút này, mọi người đều ngạc nhiên, Trương Trần đã làm gì mà sao người đàn ông tên Tiêu Lượng này phải quỳ xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh ta không màng tới thể diện của mình sao?
Ở Long Quốc, trừ quỳ trước trời, bố mẹ và người thầy có ơn với mình, còn những cái quỳ còn lại đều mang tính chất sỉ nhục.
Sắc mặt Lý Thiên Hoa thay đổi hoàn toàn, hắn hét toáng lên: “Tiêu Lượng, anh biết mình đang làm gì không?”
Nhưng không ai đáp lời hän, Tiêu Lượng vẫn quỳ ở đó, có vẻ nếu người đàn ông trước mặt mình không mở miệng thì anh ta cũng sẽ không đứng dậy vậy.
Phương Thủy Y cũng quên mất việc bàn tay nhỏ bé của mình đang được Trương Trần nắm, cô nhìn người chồng trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tin được, rốt cuộc Trương Trần này đã làm gì?
“Này, anh nói gì đi chứ!”, Phương Thủy Y có chút ngại ngùng, dù sao cô cũng đang đứng cạnh Trương Trần, vì vậy mới nhỏ giọng nói với anh.
“Em đang nói đỡ cho anh ta à?”, Trương Trần hỏi Phương Thủy Y, không đợi cô kịp đáp, anh lạnh lùng nói: “Được rồi, anh tránh ra đi!”
“Vâng!”, Tiêu Lượng không dám nhiều lời, vội lui sang một bên, lúc này mới cảm thấy không khí tại hiện trường có chút vi diệu.
“Hiện giờ tôi muốn đi, ai dám ngăn?”, Trương Trần nhìn một vòng rồi hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!