“Xí, ai lo cho ông ạ!”, Vương Tiểu Tô bĩu môi, nhìn Vương Hiển Chi bằng vẻ mặt giận dỗi.
“Ôm một cái, í a, ôm một cái, ôm em gái, lên kiệu hoa...", bỗng, nhạc chuông điện thoại vang lên.
Lau hết vết máu,Vương Tiểu Tô đặt khăn sang một bên, cô ấy vội cầm điện thoại di động lên, thấy tên hiển thị thì hưng phấn kêu lên: “Ông nội, là anh Trần gọi, ông nói xem có phải anh ấy nhớ tới cháu rồi không?”
Nhìn cháu gái mình một cái, Vương Hiển Chi mới nhẹ giọng thở dài: “Đưa đây, có thể là vì chuyện Hàn y đớ”.
Cuộc gọi vừa được nhận, không đợi Trương Trần kịp nói, Vương Hiển Chỉ đã giành trước: “Chú em Trương, nếu anh đoán không sai thì cậu gọi cho anh vì chuyện Hàn y phải không?”
Trương Trần bên kia có chút kinh ngạc: “Anh cũng biết rồi sao?”
“Ầy, tuy y thuật của cậu cao nhưng cậu không nằm trong giới Đông y, chuyện đã truyền ra, người nào thạo tin đều biết hết rồi!,Vương Hiển Chỉ giải thích.
“Vậy ông anh có thời gian không, anh tới thay đi!”, giọng nói của Trương Trần truyền ra từ trong điện thoại.
Vương Hiển Chỉ cười khổ: “Cậu biết tại sao anh biết ngay cậu gọi là vì chuyện Hàn y không?”
“Anh đừng nói cho em biết là mình bị người ta xử rồi nhé?”
“... Cháu gái cưng của anh vừa mới sát trùng vết thương đây!”, Vương Hiển Chi bất đắc dĩ: “Ngay từ đầu, anh cũng không chú ý, sau đó có vài người chạy lên chém anh, nếu không phải anh trốn nhanh thì chắc sau này cậu chỉ được gặp anh trong mộng thôi!”
“Hàn Bổng không từ thủ đoạn chỉ để đạt mục đích sao? Nếu điều tra ra thì danh tiếng của chúng sẽ thế nào?”, Trương Trần nghiến răng nghiến lợi nói, đám người này đúng là gian xảo, ai nổi tiếng ở Hoài Bắc, họ đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Lần này không thể để chúng tiếp tục làm loạn nữa, nếu không thì kết quả cuộc thi ngày mai sẽ chắc như đinh đóng cột.
Còn bên Chu Viên Viên, Trương Trần chưa từng trông mong gì, ông lão Chu đều vì muốn cho nhà họ Chu nổi tiếng, làm Chu Viên Viên nở mày nở mặt còn Hoài Bắc thì không còn cách nào nữa, chỉ có thể đồng ý.
Không phải Trương Trần tự cao, anh tự hỏi, ngay cả chính anh cũng không thể nào huấn luyện Chu Viên Viên thành chuyên gia hàng đầu chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hôm nay mới học sơ sơ là đã muốn lên thi đấu rồi à, thật sự coi Hàn y đều là tay mơ à?
Vương Hiển Chỉ vừa chế thuốc mỡ cho mình vừa nói: “Nếu điều tra được thì họ sẽ tiếp tục hành động à?”
“Thật không dám giấu, ở Hoài Bắc và các vùng lân cận, hễ ai có chút danh tiếng là đều bị nhắm rồi, xem ra những người hàng đầu Hoài Bắc đều trở nên vô dụng, trừ phi...”
Im lặng một lát, Vương Hiển Chỉ nói: “Trừ phi bên thủ đô ra tay, nhưng cậu cũng biết, đây là chuyện không thể. Nếu như chỉ một số tên Hàn Bổng tới là đã muốn người bên thủ đô ra tay thì thể diện cả Long Quốc này cũng không còn nữa, chứ đừng nói tới việc mấy người bên thủ đô không muốn ra tay. Dù họ đồng ý thì phía trên cũng không chol"
“Đương nhiên trời nam biển bắc thì không chỉ ở thủ đô có nhân tài, có lẽ là đã đi xa hoặc không muốn người khác biết. Bởi vậy, lần này Hoài Bắc thật sự sẽ thua...”
Vương Hiển Chi đặt phần nghe bên tai, vừa nói xong ông ấy dừng một lát.
Trương Trần không hề đáp lời.
Ông ấy muốn nói cách cuối cùng là để Trương Trần ra mặt thi đấu, chỉ cần Trương Trần ra tay, Vương Hiển Chi đảm bảo Hoài Bắc thắng chắc, nhưng ông ấy đã nói tới mức này rồi mà Trương Trần vẫn không phản ứng.
Cũng đúng, nếu Trương Trần chịu ra tay thì người này đã không gọi điện thoại cho mình.
“Chú em Trương, cậu nên suy xét một chút, nếu thật sự Hoài Bắc đi vào đường cùng, sợ là sau khi thất bại, Đông y Hoài Bäc cũng không còn, thậm chí mặt mũi của đất nước cũng bị liên lụy!”
Trong biệt thự, Trương Trần không nói lời nào, anh cúp điện thoại, Chu Viên Viên sốt ruột nhìn anh: “Sao rồi?”
Im lặng một lát rồi Trương Trần mới nói: “Thêm cả ông nội cô, những danh y của Hoài Bắc và vùng lân cận, có năm người bị đâm rồi!”
“... Vậy là các bác sĩ đông y hàng đầu Hoài Bắc không ai đến được à?”, Chu Viên Viên run rẩy hỏi.
Trương Trần trầm mặc, như Vương Hiển Chỉ nói, lần này thật sự tiêu rồi, trừ phi bên thủ đô phái người tới nhưng thủ đô là trung tâm của Long Quốc, có khả năng để bên thủ đô phải người tới sao, huống chỉ họ cũng không có cách nào đến được.