Nhóm người thứ hai này điên cuồng hơn nhóm thứ nhất rất nhiều, nghe thấy tiếng hét của người đàn ông kia, họ cũng không chần chừ, lập tức xông vào, lao tới trước mặt Chu Viên Viên, Ngô Đại Sơn và Trương Trần, định đánh họ một trận.
“Xem ra là không kịp rồi!”, Trương Trần lầm bầm tự nhủ. Anh vốn định tìm cơ hội tan ca buổi tối sẽ nói chuyện với Chu Viên Viên, nói xem anh đã phân biệt được đâu là thuốc tốt thật, sau đó khuyên cô tới bệnh viện làm hóa nghiệm.
Trương Trần cũng không muốn đứng đó cho người ta đánh, anh lập tức hô lên: “Tôi không phải thầy thuốc, tôi chỉ quét sân cho người ta thôi, mới đến đây được một ngày mà”.
Quả nhiên, nghe anh hét như vậy, những người kia cũng không động tới anh nữa, dù sao thì oan có đầu nợ có chủ.
“Tôi cũng thế, tôi cũng mới đến mài!”, không biết Ngô Đại Sơn đã ăn bao nhiêu cú đấm, khi thấy Trương Trần hô như vậy là được thoát thân nên gã cũng hả họng gào theo.
“Thả mày cái đầu tao ấy, mày có khoác da lừa tao cũng. nhận ra mày, mày không phải là Ngô Đại Sơn đó ư? Còn giả bộ mình mới tới, ai mà không biết mày chứ?”
Có người quát ầm lên rồi gọi thêm người khác: “Các anh em, thằng già này cực kỳ mất nết, qua chào hỏi nó trước đi!”
Sau khi Trương Trần thoát thân thì họ cũng không tiện ra tay với một cô gái như Chu Viên Viên, phen này hay rồi, tất cả mọi người xông về phía Ngô Đại Sơn.
Trận đòn này chắc phải đánh Ngô Đại Sơn đến khi mẹ ruột cũng không nhận ra mới ngừng tay.
Vào đúng khoảng nghỉ này, có thêm vài chiếc cáng nữa mới tới, đếm lại thì đã có năm người rồi.
Sau một hồi náo loạn, người cũng đánh rồi, cơn giận của đám đông cũng bớt đi đôi chút, có được lý trí của ngày thường, bấy giờ mới có người hỏi: “Cô là Chu Viên Viên đúng không, Nhân Phong Đường này do cô mở ra đúng không!”
“Là tôi!”, Chu Viên Viên loáng thoáng có dự cảm không ổn, chẳng lẽ dược liệu ở chỗ cô thực sự là đồ giả?
“Cô lừa đảo, bán thuốc giả, làm bố tôi hôn mê bất tỉnh, cô nói xem, chuyện này nên làm thế nào?”, có người hỏi.
“Không thể có chuyện này!”, Chu Viên Viên läc đầu, nhưng cô biết đến chính mình cũng không dám chắc. Trước đó Trương Trần đã nói qua một lần, bây giờ lại có người tới gây chuyện, chẳng lẽ, dược liệu của cô là giả ư?
“Họ không hề nói dối!", một âm thanh khác vang lên. Phía sau đám đông, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước. ra, người này đeo kính cận, trông rất nho nhã.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Vương Khải, phụ trách công việc. kiểm tra và giám định ở bệnh viện thành phố. Qua giám định, dược liệu của chỗ cô là sản phẩm nhân tạo, màu sắc cũng được nhuộm bằng thủ đoạn đặc biệt”.
Vương Khải đẩy gọng kính và nói: “Cô không tin cũng không sao, báo cáo giám định vẫn còn ở đây. Đương nhiên, cũng có thể lấy dược liệu hiện có trong quầy thuốc của cô để làm giám định lại”.
“Viên Viên, không thể để họ làm giám định dược liệu được. Như thế chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của chúng †a sao?”, Ngô Đại Sơn hoảng loạn, vội vàng ngăn cản.
“Khà khà, không cần phải chột dạ như thế đâu. Nếu không có việc gì, đương nhiên các người sẽ được trong sạch!", Vương Khải mỉm cười.
Chu Viên Viên không để tâm tới lời nói của Ngô Đại Sơn. Đầu óc của cô vẫn đang hồi tưởng lại quá trình sự việc. Ban ngày không có thể có chuyện bị tráo đổi, mà buổi tối thì cô là người ở lại sau cùng, cũng chỉ mình cô có chìa khóa. Cũng chính vì từ đầu đến cuối do cô phụ trách, cho nên lúc trước cô mới tức giận với Trương Trần đến vậy.
Nếu nói đến thời cơ để tráo đổi, chắc cũng chỉ có một lần. Chu Viên Viên đột nhiên bừng tỉnh, hôm đó cô phải ra bắt mạch gấp, nên sau khi trả tiền đã để Ngô Đại Sơn phụ trách đốc thúc.
“Ngô Đại Sơn, có phải là chú không!”, Chu Viên Viên trừng mắt nhìn Ngô Đại Sơn mà chất vấn.
“Viên Viên, sao có thể chứ, sao chú có thể làm chuyện đó được?”, Ngô Đại Sơn vội vàng phủ nhận, nhưng ánh mắt tránh né của gã thì không thể giấu được tất cả mọi người.
Bây giờ, thứ còn thiếu chỉ là chứng cứ thôi. Thời đại này đâu đâu cũng là máy quay giám sát, chứng cứ đâu thành vấn đề.
“Khà khà, cô Chu Viên Viên, bây giờ điều này không quan trọng, quan trọng là xử lý việc này trước đã”.
Vương Khải ngắt lời hai người này, những người khác cũng giận dữ nhìn sang. Nếu không vì bác sĩ Vương vẫn còn ở đây, e là họ đã lại đập cho Ngô Đại Sơn một trận rồi.
Còn Ngô Đại Sơn thì mềm nhữn như cọng bún. Gã biết phen này mình chơi lớn rồi. Không nhắc đến Chu Viên Viên, mà mấy bệnh nhân này, sau khi sự việc kết thúc, liệu có tha cho gã không.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!