Mấy ngày sau, trong văn phòng Mạt Lâm, Triệu Chí Hào báo cáo với Trương Trần: “Cậu Trương, người nhà họ Trương tới rồi!”
“Bảo họ về đi, không gặp!”, Trương Trần nói.
“Trương thần y, làm giá quá thế! Lần này tôi đến là mang theo tấm lòng chân thành màiI”, Trương Anh đẩy cửa bước vào mà không cần ai cho phép.
“Giờ anh còn tâm trạng đến đây sao?”, Trương Trần hỏi.
“Trương thần y nói đùa, tôi tới vì để hợp tác với anh đây!"
Trương Trần khẽ cười: “Trương Anh, anh chưa nhận được tin sao?”
“Tin gì?”
“Thật ra đơn thuốc kia là giả và nó còn có tác dụng phụ nữa!”
Trương Anh cười to: “Trương thần y thích nói đùa ghê nhỉ! Nguyên lão của nhà họ Trương đánh giá anh rất cao đấy!”
“Không cần tới nguyên lão đâu, ngày mai tôi mời anh đi xem kịch hay được không?”, Trương Trần nói! “Kịch gì vậy?”
“Còn đặc sắc hơn cả kịch nghê ấy chứ!”, nụ cười của Trương Trần càng thêm mỉa mai hơn.
Trương Anh không biết nên buột miệng nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ kịch hay của Trương thần y!”
Sau khi rời khỏi tập đoàn Mạt Lâm, Trương Anh †ìm một khách sạn để ở, hắn vừa tò mò về kịch hay mà Trương Trần nói, mặt khác, hắn thật sự không hiểu tại đối phương dựa vào cái gì mà từ chối dứt khoát như vậy!
Phải biết rằng, thuốc của nhà họ Trương bọn họ đã bắt đầu được đặt trước rồi, hơn nữa còn chặn đứng tập đoàn Mạt Lâm, mọi thứ đã là của nhà họ. Trương rồi, tập đoàn Mạt Lâm còn có thể giãy giụa kiểu gì được chứ?
Cho dù là Trương thần y đang nghiên cứu ra loại thuốc mới, cũng không thể sản xuất nhanh như vậy được!
Tóm lại, Trương Anh vẫn khó hiểu.