Mọi người nhìn lại, ánh mắt Mạnh Thanh Vân lạnh lùng cực độ, cười lạnh nói: “Tôi không mời được, lẽ nào anh mời được”.
“Tất nhiên”, Trương Trần gật đầu, nói.
“Pụp", Mạnh Thanh Vân bật cười, nhìn hai bố con Phương Thiên Bàng, nói: “Bác trai, thời gian không còn nhiều, nếu như Trương Trần có cách thì tất nhiên không phải khiến Thủy Y chịu thiệt rồi”.
“Tiểu Mạnh, cháu nói gì vậy, con bé Thủy Y nhà bác có thể đi theo cháu thì sao gọi là thiệt được?”, Phương Thiên Bàng nói có chút bất mãn. Ông ta càng nhìn càng thấy ưng Mạnh Thanh Vân, còn càng nhìn Trương Trần thì càng thấy ghét.
“Thủy Y! Trương Trần đến đúng lúc lắm, đừng nghe nó nói linh tinh nữa, con mau ly hôn với nó đi, sau đó đính hôn với Tiểu Mạnh. Mấy năm nay con cũng đúng mực với Trương Trần rồi”.
Phương Thủy Y thấy vô cùng khó quyết, đây không phải là vấn đề ly hôn hay không mà căn bản là cô không thích Mạnh Thanh Vân, đây mới là điểm mấu chốt.
Nhưng nếu như cô không đồng ý thì gia tộc nhà họ Mạnh dựa vào đâu mà giúp nhà cô? Đây là việc dùng tiền cũng không làm được?
“Trương Trần! Anh cút đi cho tôi”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần với vẻ ghét bỏ, cô lớn tiếng mảng.
“Anh là người đàn ông của em cơ mà”, Trương Trần bình thản nói.
“Anh có xứng không?”, Phương Thủy Y lạnh lùng nói.
“Anh Mạnh, nếu như tôi đồng ý với anh thì người nhà anh có thể mời Vương Hiển Chi đến giúp mẹ tôi không?”, Phương Thủy Y nhìn Mạnh Thanh Vân hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.
Mạnh Thanh Vân thì cười lạnh một tiếng, cái gì mà đính hôn hay không, vợ của hắn nhất định phải là môn đăng hộ đối. Còn Phương Thủy Y thì sao, với hắn, nếu thành “đồ chơi” cho hắn thì hợp hơn.