Vương Hiển Chỉ đã nghỉ hưu từ lâu rồi, nơi ở cũng không cố định. Hơn nữa bọn họ cũng không quen ông ấy, nhân vật như vậy thì sao họ mời được chứ?
“Bệnh viện chúng tôi sẽ mời thử nhưng không ai biết được tung tích của ông ấy, đây cũng là chuyện khó đớ', bác sĩ nói với vẻ khó xử.
Họ có thể tìm thử nhưng thời gian không đợi người, muộn nhất cũng phải tối mai mới xuất hiện.
Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y thấy tuyệt vọng, cả Long Quốc lớn như vậy, họ đi đâu tìm một người mà nơi ở không cố định?
“Bác... Bác sĩ! Thật sự không còn cách nào khác sao?”, Phương Thiên Bàng nhìn bác sĩ nói với vẻ cầu khẩn, bác sĩ thì lắc đầu nói với vẻ áy náy:
“Cách này là cách tốt nhất hiện giờ rồi”.
“Thủy Y! Cô đừng lo quá, tôi quen Vương Hiển Chỉ”, lúc này một giọng nói truyền lại, chỉ thấy Mạnh Thanh Vân đút tay túi quần bước tới, nói: “Có phải là Vương Hiển Chỉ được gọi là danh y Giang Lăng đấy không?
“Đúng vậy”, bác sĩ gật đầu đáp. Vương Hiển Chi từng đến bệnh viện của họ để thuyết trình, ông bác sĩ này cũng vô cùng sùng bái Vương Hiển Chỉ, dù sao thì cũng một người là Tây y, một người là Đông y.
“Tiểu Mạnh! Cháu có thể tìm được thần y Vương Hiển Chỉ à?”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì liền nhìn lại.
Phương Thủy Y cũng nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Anh Mạnh! Cầu xin anh đấy..”.
“Điều nà Mạnh Thanh Vân lắc đầu, nói có chút khó xử: “Thủy Y! Không phải tôi không muốn giúp cô, chỉ là Vương Hiển Chi đã tuyên bố nghỉ hưu rồi, ông ta sẽ không ra tay đâu. Trừ khi có người quen mời ông ta hoặc ai mà ông ta nợ tình thôi”.
“Đúng thế”, bác sĩ kia cũng gật đầu nói.
“Vậy... Vậy thì phải làm sao?”, vừa mới thắp lên được hy vọng lại rơi vào tuyệt vọng, Phương Thủy Y chỉ cảm thấy bất lực.
Mạnh Thanh Vân cân nhắc một chút, nói: “Cũng không phải không có cách nhưng cô phải chịu thiệt chút”.
“Tiểu Mạnh! Cháu đừng giấu bác nữa, Thủy Y giúp được gì thì cháu cứ nói đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!