Câu nói của Phương Thủy Y như một chốt mở làm đám người nhà họ Phương bùng nổ, như thế khác nào đang nói nhà họ Phương sẽ phải gánh chịu mọi tổn thất?
Nghĩ tới số tiền đáng sợ ấy, người nhà họ Phương chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, huyết áp nhanh chóng tăng lên. Chẳng lẽ nửa đời còn lại bọn họ sẽ phải sống trong cảnh trốn nợ hay sao?
“Phương Thủy Y, con tiện nhân, rõ ràng đây là một hợp đồng bất bình đẳng, ai cho mày cái gan để mày ký, mày kéo nhà họ Phương xuống vực thẳm rồi đấy!", Phương Thiên Quang vỗ bàn quát tháo Phương Thủy Y.
Trên mặt Phương Thủy Y chỉ toàn là nước mắt, cô nói lạnh lùng: “Tập đoàn Mạt Lâm trợ giúp nhà họ Phương như thế mà không đòi hỏi bao nhiêu lợi nhuận, người ta yêu cầu nhiều một chút thì đã sao? Còn nữa, cổ phần và quyền quản lý nhà họ Phương là do bà cụ Phương giao cho tôi, vậy nên tôi có quyền quản lý. Tôi muốn ký thì ký, cần phải cho các người biết sao?”
“Còn nữa, nếu hôm nay các người không bày trò mất mặt ở đây thì chuyện cũng chẳng đến mức này, mọi hạng mục đều sẽ được tiến hành bình thường, bây giờ ông lấy đâu ra mặt mũi nói tôi?”
Phương Thủy Y cũng không kìm nén được nữa nên đã bùng nổ, dù cô có dễ bắt nạt đến đâu đi chăng nữa thì những người này cũng không thể qua cầu rút ván măng chửi cô như thế được!
Lúc trước lợi dụng cô đạt được lợi ích, bây giờ chính bọn họ tự phá hỏng thì lại quay sang cắn ngược lại cô.
Mấy người Phương Thiên Quang không còn tâm trạng đâu mà trách mắng Phương Thủy Y nữa, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt “ông chủ Cổ" và Triệu Chí Hào.
“Ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu, van xin các anh đừng làm thế có được không? Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì nữa, coi như chúng tôi chưa từng tới đây, Thủy Y vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với các anh!”
Phương Thiên Quang sợ thật rồi, ông ta không muốn sống chung với một đống nợ, mặc dù hiện tại ông ta làm ăn cũng bình thường thôi, nhưng không đến nỗi phải ngủ ngoài đường.
Mấy người Phương Thiên Thành cũng không giữ được sự bình tĩnh, ở đó than trời trách đất.
Những ông chủ khác tới đây để đàm phán hợp tác đều läc đầu trào phúng, nhà họ Phương rơi vào tình cảnh như thế này đều là tự tạo nghiệp cả.
Trương Trần cũng thu ánh mắt về. Nể mặt Phương Thủy Y, nếu nhà họ Phương ngoan ngoãn thì anh cũng không muốn đập chết, nhưng nhà họ Phương không hề biết tự lượng sức, loại người như vậy chẳng thể nào thay đổi được, chỉ có thể đồn vào chỗ chết.
Triệu Chí Hào xua tay, đám vệ sĩ không để ý tới bọn họ nữa, chia ra hai người một tổ kéo người nhà họ Phương ra khỏi phòng họp, sau đó đuổi ra khỏi trụ sở tập đoàn.
“Ông chủ Gổ, Triệu Chí Hào, hai thăng trời đánh, chúng mày chết không yên đâu!”
“Một ngày nào đó chúng mày sẽ bị báo ứng....
Người nhà họ Phương giãy giụa gào khóc, tru tréo măng chửi.
Lúc này trời đã gần tối, bên ngoài xe cộ tấp nập, đám người nhà họ Phương ngồi ngoài cổng tập. đoàn Mạt Lâm, ai cũng cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang bao trùm.
“Thủy Y, Thủy Y, cháu nghe lời bác Hai, đi cầu xin ông chủ Cổ có được không? Nợ nhiều như vậy, nhà họ Phương chúng ta làm sao mà gánh được!", Phương Thiên Quang khóc lóc giàn giụa, ông ta đột nhiên chộp lấy cổ tay Phương Thủy Y.
Câu nói này của Phương Thiên Quang như đánh thức mọi người. Đúng thế, cho dù ông chủ Mạt Lâm không cưới Phương Thủy Y thì vẫn có thiện cảm, chính ông chủ Mạt Lâm cũng thừa nhận rồi.
Bà cụ Phương cũng như bắt được bùa cứu mạng, bà ta cầm chặt cổ tay Phương Thủy Y và ra lệnh cho cô: “Thủy Y, cháu gái ngoan của bà, cháu mau đi van xin ông chủ Cổ đi, chỉ có cháu mới cứu được nhà họ Phương thôi. Cháu cũng không muốn nhìn thấy thành quả mà ông nội cháu gây dựng nên bị chôn vùi như thế đúng không?”
Nhắc đến ông cụ Phương, Phương Thủy Y hơi dao động, dù sao trước kia cô cũng là người được thương yêu nhất trong nhà họ Phương. Nhưng cô thật sự không quen biết ông chủ Mạt Lâm, cô phải cầu xin thế nào? Huống chỉ hiện tại cô cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp.
Phương Thủy Y bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hiện tại ông chủ Cổ đã nổi giận rồi, không cầu xin được đâu, hơn nữa chuyện này là do các người quá đáng trước”.
“Xấc láo!", Phương Thiên Quang quát to: “Phương Thủy Y, mày đừng quên, cho dù mày chết không còn tro cốt thì cũng không thay đổi được sự thật rằng mày là người nhà họ Phương, mày dám không nghe lời bà nội à?”
“Ông chủ Cổ đó có thiện cảm với mày là cái chắc, chỉ cần mày quỳ xuống van xin rồi tỏ vẻ đáng thương là được, chuyện đơn giản như vậy mà mày còn không làm, mày còn làm được chuyện gì nữa?”
“Wì sao tôi phải quỳ xuống van xin người ta, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không thay đổi được!”, giọng nói của Phương Thủy Y cũng trở nên lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!