Lần này Trương Hạo không dám thêm mắm thêm muối nữa, hắn kể lại chuyện ở trường đua ngựa từ đầu tới cuối, ngay cả Trương Trần cũng không soi mói được gì.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì người nhà họ Trương đều ngây ra như phỗng, vòng vo tam quốc mãi, hóa ra chiếc xe ngoài kia không phải là của Hàn Đông Vũ tặng, mà là do Trương Trần và Phương Thủy Y thẳng được.
Hơn nữa chiếc Ferrari ấy chỉ là một phần nhỏ mà thôi!
Lần này cả đám thật sự khiếp sợ, thắng năm trận liên tục, nếu không dùng thủ đoạn gì đặc biệt thì sao có thể làm được.
“Nghe thấy hết rồi chứ, năm lần, hơn nữa còn là thắng liên tiếp, đồng thời còn ở trên địa bàn của người ta, ai có thể làm được đến mức này? Đã thế còn là trong tình huống Hàn Đông Vũ bảo người đua ngựa chơi xấu, vậy mà Trương Trần lại làm được, nếu không dùng thủ đoạn thì mọi người có tin không?”
Bà cụ hừ lạnh một tiếng, nói bằng giọng sắc bén: “Lão già họ Trương, ông nói xem chuyện này phải làm thế nào? Những người do nhà họ Hàn cầm đầu đang trên đường đến đây rồi.
“Cái gì? Đang trên đường đến đây?”
“Gia đình Trương Quốc Hồng đúng là sao chổi, sớm muộn gì cũng làm liên lụy đến nhà họ Trương!”
Tất cả mọi người cất cao giọng lên án, chỉ trích gia đình Trương Quốc Hồng.
Trương Quốc Hồng suýt thì ngã ngồi xuống đất, lúc đầu bà ta cũng chắc mẩm chiếc xe đó là của Hàn Đông Vũ tặng con gái mình, ai có thể tưởng tượng được rằng một thăng phế vật từ Hoài Bắc tới lại có thủ đoạn và cái gan lớn như thế.
“Trương Trần..”, Trương Quốc Hồng quát lên một tiếng, tức đến mức muốn nhào tới giáng cho anh hai cái bạt tai. Nhà họ Hàn mà có thể đắc tội được sao? Đã thế lại còn dẫn theo mấy cậu ấm, đây không phải chọc phải tổ ong nữa, mà là quậy banh trời luôn rồi!
“Đủ rồi, đừng có đóng kịch nữa!”, bà cụ quát một tiếng, chỉ vào ông cụ Trương hỏi: “Không còn nhiều thời gian nữa, ông nói xem bây giờ phải làm gì? Nhiều gia tộc cùng kéo tới đây như thế, cho dù là nhà họ Trương thì cũng không đỡ được!”
“Vậy bà muốn xử lý thế nào?”, ông cụ Trương hỏi ngược lại.
“Rất đơn giản” bà cụ hừ một tiếng rồi nói: “Chuyện này là do bọn họ làm, vậy thì phải để bọn họ tự chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến nhà họ Trương. Bây giờ hãy bảo bọn họ cút ra ngoài, nhà họ Trương chúng ta vẫn là nhà họ Trương!”
“Mẹ nói không sai, đây đúng là cách tốt nhất!”
“Nghe lời mẹ, bảo bọn họ cút ra ngoài, gia đình này toàn là sao chổi..”.
Đám người nhà họ Trương nhao nhao hùa theo, chỉ cần đuổi bọn họ đi thì những gia tộc lớn do nhà họ Hàn cầm đầu cũng không có lý do gì để kiếm chuyện với nhà họ Trương được nữa. Lại nói, tuy rằng Trương Trần cũng họ Trương, nhưng chẳng liên quan gì đến nhà họ Trương cả.
Sắc mặt của Trương Quốc Hồng lập tức trở nên tái mét, bà ta cũng sinh ra ở nhà họ Trương, sao có thể không biết thế lực của nhà họ Hàn cho được, huống chỉ còn có những gia tộc lớn khác, nếu bị đuổi ra ngoài, bọn họ chẳng thể nào hứng chịu được cơn thịnh nộ của người ta.
“Mẹ, đừng mà mẹ, nhất định sẽ có cách giải quyết khác, con sẽ bảo Trương Trần trả hết đồ lại, được không, được không ạ..", Trương Quốc Hồng khóc lóc quỳ xuống trước mặt bà cụ, ôm đùi bà ta gào thét.
Những người cùng thế hệ như Trương Thông và Trương Lập thì ngầm đồng ý, đuổi gia đình Trương Quốc Hồng đi là biện pháp nhanh gọn nhất, nhưng bọn họ chỉ được hùa theo chứ không có quyền quyết định.
Tất cả phụ thuộc vào bà cụ và ông cụ Trương.
Trương Thiên Lỗi ngồi trên xe lăn trong một góc khuất, anh ta không hề mở miệng, bởi vì anh ta biết những chuyện đang xảy ra chẳng là gì với Trương Trần, dù sao thì Trương Trần cũng là người cầm quyền thực sự của tập đoàn Mạt Lâm, trên cơ bản anh vẫn chưa dùng đến thế lực của mình.
“Lần này phải xem rốt cuộc nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào, nếu chỉ có mấy nhân vật bình thường đến đây thì e rằng sẽ không gây sức ép được”.
Khuôn mặt của bà cụ vô cùng căng thẳng, nhìn Trương Quốc Hồng bằng đôi mắt không có một chút tình cảm nào, bà ta nói lạnh lùng: “Chuyện mà tôi hối hận nhất là đã sinh ra loại sao chổi bất hiếu như côi”
“Người đâu, kéo gia đình chúng nó ra ngoài!” Mấy vệ sĩ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức chạy.
vào, lúc này ông cụ Trương mới quát lên: “Cút ra ngoài hết cho tôi!”
“Chuyện này..”, những vệ sĩ đó không biết phải tiến hay lùi.
“Phiền Đại Phương, chẳng lẽ Quốc Hồng không phải con gái của bà sao? Cốt nhục tình thân không có một chút tác dụng nào ông cụ Trương chất vấn vợ mình.
“Trương Khánh Long, ông nói như vậy là có ý gì? Nếu gia đình chúng nó yên phận thì tôi sẽ đối xử với chúng nó như thế sao? Chúng nó nhất định phải gây chuyện, trách được tôi à?”, bà cụ cũng gọi thẳng tên ông cụ Trương.
“Có tôi ở đây, ai dám đuổi bọn họ ra ngoài, nếu các người không nhận gia đình đứa con gái này thì tôi nhận!", ông cụ Trương nói trầm giọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!