Biểu cảm nhỏ của ông cụ Trương lọt vào mắt mọi người, khiến người nhà họ Trương hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bồn chồn.
Trương Trần thì cười nhẹ một tiếng, anh dám khẳng định ông cụ Trương tuyệt đối sẽ phân biệt được thật giả.
Ông cụ Trương dùng mu bàn tay gõ lên bình Lựu Ảnh một lát, tiếng vang trầm lắng vọng ra, khiến người ta cảm thấy êm tai. Ông ta lại quan sát đáy bình thật kỹ, sau đó bỗng trở nên trầm mặc.
Lần này, sắc mặt của người nhà họ Trương rất đặc sắc, nếu là giả thì ông cụ Trương cứ nói thẳng ra là được, nhưng vì sao ông ta lại lựa chọn trầm mặc?
“Chẳng lẽ nó là hàng thật?”, có người nhỏ giọng suy đoán.
“Ha ha, làm sao có thể là thật được? Ông còn không biết ý đồ của ông hai à? Ông ta nịnh nọt bố, sao dám mang đồ giả tới?”
“Vậy chuyện đang xảy ra trước mắt thì phải giải thích thế nào?”
“.*, Trương Thanh lắc đầu, ông ta cũng không giải thích được, nhưng ông ta tin tưởng cái của Phương Thiên Bàng là thật, còn cái của Trương Lập là giả!
Trong lòng Trương Lập cũng thấy thấp thỏm, ông ta trực tiếp mở miệng hỏi: “Bố, sao rồi?”
“Ừm”, ông cụ trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Cái gì mà thật hay giả, các con đều là con bố, quà các con tặng ông già này đều thích cả, thật giả không quan trọng, quan trọng là tấm lòng!”
“Được rồi, được rồi, bố cũng không xác định được, để bố cầm về phòng, lúc rảnh bố sẽ từ từ nghiên cứu!”
Mọi người đều trầm mặc, câu nói này của ông cụ Trương cứ lấp lửng không rõ ràng, hay là ông cụ không phân biệt được thật giả?
“Ha ha, để tôi nói đi”, Trương Trần cười một tiếng, nói: “Cảm giác khi sờ vào bình Lựu Ảnh thật rất nhãn nhụi, màu sắc đều nhau, gõ nhẹ vào sẽ vang lên âm thanh trầm lắng nhưng khiến người ta cảm thấy êm tai. Phần đáy là hiếm gặp nhất, gần như liền mạch với nhau, như được hình thành tự nhiên, mặc dù trên đó có vết lõm, nhưng nó càng chứng minh được điểm này!”
“Ý cậu là sao?”, Trương Lập nhíu mày nhìn về phía Trương Trần, chất vấn một cách nghiêm nghị: “Ý cậu bình của tôi là hàng giả?”
“Ha ha ha”, Trương Trần chỉ gật đầu chứ không trả lời. Lão Trương Lập này hung hăng như thế, ông cụ thì hiển nhiên là thiên vị, nói năng như muốn hốt hết vào túi mình, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế, tặng báu vật còn bị coi là kẻ xấu.
Trương Trần vừa dứt lời, mọi người lập tức liên tưởng đến câu nói lấp lửng vừa rồi của ông cụ, trong lòng đều có suy đoán của mình.
“Ha ha, chú Hai, hàng thật thì không thể là giả, hàng giả cũng không thành hàng thật được, chú nghe thằng nhóc này nói lung tung thì có tác dụng gì, lấy chứng cứ ra đập vào mặt cậu ta!”, Trương Thông cười ha ha, nói một cách đầy ẩn ý.
“Anh Cả nói rất có lý, đến lúc đó anh Hai quăng thẳng chứng cứ vào mặt cậu ta, xem cậu ta còn nói được điều gì!”, đôi mắt Trương Thanh lấp lóe, vội vàng nói hùa theo.
Ngay lập tức, nam đỉnh nhà họ Trương đều hùa theo không ít thì nhiều, phụ nữ thì lựa chọn trầm mặc.
Mặc dù những người ở đây là người một nhà, nhưng nhà họ Trương có cơ ngơi lớn, ngày nào cũng có cạnh tranh, đặt lợi ích lên trên hết.
Trong mắt người ngoài, câu nói mở đầu của Trương Thông nghe thì có vẻ như nhằm vào Trương Trần, nhưng thực chất cũng đang hoài nghỉ bình của Trương Lập mới là hàng giả. Ông ta cố tình nói ra câu này, một là để xem kịch vui, hai là để dẫn mặt Trương Lập.
Dù sao Trương Thông mới là con cả trong nhà họ Trương, nếu phân chia theo cổ đại thì ông ta mới là người có quyền lên tiếng nhất.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi là có thể nhìn ra ngay hình thức của nhà họ Trương. Phụ nữ đều bảo vệ lợi ích cố định của mình, đàn ông có đấu đá thế nào thì bình thường bọn họ không nhúng tay, cùng lắm chỉ xem kịch vui mà thôi.
Cảnh tượng này khiến Trương Trần cảm thấy quái lạ, còn Trương Quốc Hồng vốn đang nổi giận, thậm chí là muốn đuổi Trương Trần về Hoài Bắc, cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, chẳng lẽ cái mà Trương Trần đưa bọn họ là hàng thật?
Nhưng Trương Trần lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!