“Số tiền này, cháu không trả!”, Trương Trần mặt không đổi sắc nhìn ông cụ Trương.
“Thăng nhóc mất nết này, cậu dám làm trái ý ông già này đấy à?”, ông cụ Trương lập tức võ bàn mà quát.
Hai anh em Trương Hạo mới chạy vào lập tức nhìn Trương Trần bằng ánh mắt bất mãn: “Trong nhà họ Trương này chưa từng có ai dám trái ý ông nội cả, có phải cậu muốn làm phản không hả?”
“Xét về làm phản thì kẻ đầu tiên bị diệt trừ chính là hai người đấy, cút ngay!”, Trương Trần lạnh lùng nhìn anh hai em kia, quát to.
Ngay từ đầu vì lời mời mọc ngọt xớt của hai anh em Trương Hạo, lại thêm những lời xin lỗi lập lờ trước đó, trong lúc không rõ tình hình nên Trương Trần cũng không tiện nói thêm điều gì.
Nhưng hai người kia lại ra chủ ý muốn đưa Phương Thủy Y sang chỗ Hàn Đông Vũ, đây có khác nào cắm thêm cái sừng cho Trương Trần đâu, liệu anh còn nhãn nhịn được chắc?
Nếu hai anh em Trương Hạo đã không biết xấu hổ, thì anh cũng chẳng việc gì phải giữ mặt mũi cho bọn họ.
“Trương Trần, đủ lông đủ cánh rồi đấy nhỉ, chẳng lẽ trong lòng cậu không biết mình đã làm gì mới thắng được ư?”, sắc mặt Trương Hạo cũng sầm xuống, còn Trương Yến thì mắng thẳng luôn.
“Ha ha, vậy thì tốt, chị thử nói xem tôi dùng thủ đoạn gì nào? Nếu bàn tới thủ đoạn, thật sự có người hỏi đến, khéo khi tôi còn phải cảm ơn hai người ấy nhỉ!", Trương Trần cười nói.
“Cậu... Cậu...”, anh em Trương Hạo tức đến mức khó thở, Trương Trần kia có ý gì chứ, là bọn họ giúp anh ta thắng chắc?
Họ đâu có điên, hơn nữa cũng chẳng có cái bản lĩnh đó.
“Được rồi, Trương Hạo, hai đứa ra ngoài đi!", ông cụ Trương phất tay.
Lúc này hai anh em Trương Hạo mới không cam lòng đóng cửa đi ra ngoài.
Ông cụ Trương híp mắt nhìn Trương Trần, thật lòng mà nói, ấn tượng của ông cụ với Trương Trần cũng không quá tệ, ít nhất thì cậu trai trẻ này rất gan góc.
“Trương Trần, tạm gác lại chuyện làm sao mấy đứa thắng, dù gì cũng đã thắng rồi!"
“Dùng ngựa của người ta, dùng người của người †a, sau đó tại thẳng tay tát ngược lại họ, cậu có biết điều này đại biểu cho cái gì không?”
“Đây là Hàn Đông Vũ đang tự mình đưa mặt ra xin cậu tát, cậu bảo người bình thường sẽ làm ra loại chuyện như thế ư2?”
“Nói theo phương diện này, nếu cậu ta đã tự dâng mình lên tận cửa chịu đòn, mà cậu lại đánh thật. Dù cho cậu ta không nói gì, nhưng còn gia tộc. đứng phía sau thì sao?”
“Một hai nhà thì chẳng sao, nhưng nếu như gộp mấy nhà đó lại, nhà họ Trương này cũng không bảo vệ được mấy đứa đâu!”
“Trả lại những đồ nên trả đi, nếu không thì mấy đứa cút ngay cho ông già này!”
Trương Trần cười ha hả, tình thế của nhà họ. Trương có hơi là lạ, nhưng ông cụ này cũng coi như khá thú vị, chí ít cũng không thiên vị ai, về cơ bản là đã suy nghĩ giùm bọn họ rồi!
Dù sao nếu trong nhà họ Trương không ai quan tâm, chắc chắn đám người dưới sự dẫn đầu của Hàn Đông Vũ sẽ không buông tha cho anh.
Biết thì biết vậy, nhưng Trương Trần vẫn cứ không trả đấy!
“Láo xược!", lần này thì ông cụ Trương tức thật sự rồi, ông ta chỉ thẳng vào mũi Trương Trần, nghiêm mặt: “Tên nhóc mất nết, ông già này đang cố gắng giành giật thời gian cho hai đứa, thế mà mấy đứa lại khiến ông già này..."
“Hừ hừ, đừng tức giận, nén giận nào..., ông cụ Trương tự võ lồng ngực mình, chỉ sợ thân thể cũng coi như đang khỏe khoản lại bị Trương Trần làm tức tối đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Phương Thủy Y bị dọa sợ, lập tức tỏ thái độ: “Ông ngoại, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo anh ấy trả lại, anh ấy nghe lời cháu nhất, ông đừng tức giận hại thân!”
“Mấy đứa cút hết luôn đi!”, ông cụ Trương nhìn thoáng qua thời gian, sắp sửa tới ngày mừng thọ của ông ta rồi nên cũng chẳng buồn phí lời thêm nữa, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, để hai người Trương Trần ở lại bên trong.
Ông cụ Trương bảo Trương Trần và Phương Thủy Y cút, thế nhưng người đi ra ngoài lại là ông ta, điều này khiến Trương Trần bày ra vẻ mặt quái lạ.
“Trương Trần, nghe lời ông ngoại đi, trả lại đồ đi"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!