Bây giờ trong lòng bà ta chỉ cảm thấy thư thái, muốn tìm một nơi nào đó cười thật to.
“Không đúng, còn tên phế vật Trương Trần nữal”
Trương Quốc Hồng bỗng nhớ tới điều gì đó, bà †a cảm thấy phiền muộn, vội vàng chạy về phòng mình, nói chuyện này với Phương Thiên Bàng.
“Tôi đúng là hồ đồ, Hàn Đông Vũ thật lòng với Thủy Y nhà chúng ta đấy, nghe nói chiếc xe ấy là chiếc xe mà Hàn Đông Vũ thích nhất, ngày nào cũng phải lau một lần, nếu không thực lòng thích Thủy Y thì sao cậu ta nỡ tặng đi?”
“Còn nữa, lần này không nên đưa theo tên phế vật Trương Trần tới, có nó là sẽ hỏng chuyện mất....
Trương Quốc Hồng kích động kể ra những nỗi lo của mình, Phương Thiên Bàng thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Phương Thủy Y và Trương Trần vẫn chưa biết những sóng gió mà chiếc xe bên ngoài mang tới, bọn họ đang cười hề hề trong căn phòng phía đông.
“Trương Trần, anh nói xem chúng ta sẽ tiêu số tiền này thế nào?”
“Nói trước nhé, không được tiêu xài hoang phí, mặc dù có chút tiền, nhưng anh không thể ở nhà mãi được, đến lúc đó có bằng bác sĩ là phải chăm chỉ đi làm!”
“Ừ..”, Trương Trần bất đắc dĩ gật đầu.
“Anh nói xem có nên nói sự thật cho bọn họ không?”, ở bên ngoài, Trương Yến nhìn Trương Hạo rồi hỏi.
“Không cần nói, bây giờ Trương Quốc Hồng được tung hô bao nhiêu thì đến lúc đó ngã sẽ đau bấy nhiêu, bọn họ đắc thế thì có lợi gì cho chúng ta?"
Trương Hạo cười nói: “Mau đi tìm xem Trương Trần và Phương Thủy Y ở phòng nào đi”.
“Ừm”.
Hai người đi tìm từng phòng một, chẳng bao lâu sau đã tìm đến phòng của Trương Trần và Phương Thủy Y.
“Ha ha, em họ, ông bảo hai người qua đó một chuyến”, Trương Hạo nói.
“Bảo bọn tôi tới đó làm gì?”
“Đến rồi hai người sẽ biết!”
“Được rồi”, Phương Thủy Y gật đầu, nhân tiện cô sẽ giải thích chuyện mẹ cô không lấy chiếc trâm phượng của nhà họ Trương.
Trương Hạo dẫn đường, đi qua vườn hoa, đình sau, rừng trúc, rồi mới tới sân sau nhà họ Trương.
Trên đường đi, những tiếng xì xào bàn tán vô tình lọt vào tai Phương Thủy Y, thậm chí có người từ phía xa đã gọi cô là chị Hàn!
Phương Thủy Y không hiểu ra sao, hai anh em Trương Hạo thì không nói lời nào, khiến cô cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Rất nhanh, bọn họ tới căn phòng ở sân sau, trước mặt là tòa kiến trúc tương tự như Tứ Hợp Viện, Trương Hạo chỉ vào cánh cửa gỗ đẳng trước, cười nói: “Ông đang chờ hai người ở trong đó!”
Phương Thủy Y hơi lo lắng, cô cầm chặt tay Trương Trần, sau đó mở cửa ra.
Bên trong, một ông cụ quay lưng về phía bọn họ, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta chậm rãi xoay người lại.
“Ông ngoại..”, Phương Thủy Y gọi một cách e sợ, đây là lần thứ hai cô gặp ông cụ.
“Quỳ xuống cho tôi!", ông cụ bỗng quát to. Bịch!
Phương Thủy Y nào dám chần chừ, cô lập tức quỳ xuống.
Tuy rằng ông cụ Trương đã lớn tuổi rồi, nhưng trải qua nhiều sóng to gió lớn nên khí chất trên người ông ta càng thêm uy nghiêm.
Trương Trần nhíu mày lại, anh hơi cúi người, nói: “Chúc ông ngoại thọ tỷ Nam Sơn!”
“Bây giờ còn chưa tới lúc chúc thọ, quỳ xuống nói chuyện!”, ông cụ vẫn sầm mặt nói.
“Vì sao cháu phải quỳ?”, lúc này lông mày của Trương Trần càng nhíu chặt hơn, từ lúc bọn họ vào đây, lão già này đã không có thái độ tốt với bọn họ.
Ông cụ Trương hơi sửng sốt, có vẻ như ông ta chưa bao giờ gặp đứa con cháu nào dám chống đối mình. Hiếm khi ông ta không nổi cơn thịnh nộ, mà là trầm mặt chất vấn: “Cậu là cháu rể của tôi, vì sao. không quỳ?”
Phương Thủy Y kéo Trương Trần, nháy mắt ra hiệu Trương Trần mau quỳ xuống.
Nhưng Trương Trần vẫn cười lắc đầu, anh nói bình tĩnh: “Trương Trần này chỉ quỳ trước bố mẹ, ngay cả trời đất cũng không quỳ!”
Nghe vậy, khuôn mặt của ông cụ Trương trở nên âm trầm, tim của Phương Thủy Y cũng đập thình thịch.
Thời khắc ấy cô bỗng nhớ lại, trong ba năm ở nhà họ Phương, mỗi khi đến buổi họp mặt gia đình cuối năm, thế hệ trẻ nhà họ Phương đều quỳ xuống chúc tết, nhưng Trương Trần chỉ hơi cúi người một chút mà thôi.
Ông cụ Trương sầm mặt lại, không đoán ra được ông ta đang nghĩ gì, một lúc lâu sau ông ta mới nói tiếp: “Chiếc xe bên ngoài là sao?”