Trong căn phòng, Vương Diễm ngồi thu mình ở góc tường, Trương Trần thì bình thản ngồi trên ghế, Phương Thủy Y lo lăng ngồi ở bên cạnh.
“Ha ha, không cần nghĩ ngợi nhiều về ông nội em nữa, ngày nay đã khác xưa rồi. Nếu em thực sự muốn ly hôn với anh, anh không phản đối, em không phải suy xét quá nhiều cho anh!”, Trương Trần cười nói.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tôn Khuê Minh lướt nhìn qua, trong căn phòng chỉ có một người con trai, chẳng cần nói cũng biết ai là Trương Trần.
“Tôi nghe nói, đơn thuốc kia của Phương Thiên Quang là do cậu thay đổi, đúng không?”, Tôn Khuê Minh hỏi thẳng vào vấn đề,
“Lẽ nào trên đời này có người bị thuốc hại chết lại bắt bà bán thuốc chuột trên đường chịu trách nhiệm sao?”, Trương Trần hỏi ngược lại.
Tôn Khuê Minh hơi nhíu mày, sao ông ta lại không biết đạo lý này được. Cho dù Phương Minh Quang có làm cách nào để đổ lỗi lên người chàng trai trẻ này, người thông minh nhìn vào là biết đó chỉ là lời nói suông.
Có điều, không phải ai trên đời này cũng nói lý với bạn.
“Trương Trần, cậu nói chuyện kiểu gì thế? Nếu không phải vì cậu, bác hai của cậu lại đứng ra chữa bệnh cho ông cụ Tôn sao?", Vương Diễm vừa nghe thấy Trương Trần nói thế, vội vã quát lớn.
“Ha ha, chuyện này... người phụ nữ kia nói cũng có lý. Tuy rằng cậu không chịu trách nhiệm chủ yếu trong việc này. nhưng.... không thể phủ nhận trong đó có phần nguyên do là từ cậu.”
Tôn Khuê Minh cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu định ăn năn như nào đây?”
“Ông anh này, chuyện là vậy, chúng tôi vốn đến nhà họ Tôn khám bệnh cho ông cụ Tôn. Lúc đầu, đơn thuốc đó là do cậu ta thay đổi, cậu ta biết mọi thứ trong đó, cậu ta nhất định trị khỏi được cho ông cụ Tôn”.
Tình hình cấp bách, Vương Diễm nói giúp Trương Trần một câu, điều quan trọng lúc này không phải là đay nghiến Trương Trần mà giúp anh và chồng bà ta được thả ra. Về sau này, hay Trương Trần có chữa khỏi được cho ông cụ Tôn hay. không sẽ chẳng liên quan gì tới bà ta nữa.
“Không cần nữa!", Tôn Khuê Minh nhẹ nhàng xua xua tay rồi nói: “Chúng tôi đã tìm được người tài giúp đỡ rồi. Nói ra xem, cậu có phải chồng của Phương Thủy Y không?”
Trương Trần nhíu mày nhìn Tôn Khuê Minh. Lối suy nghĩ của người đàn ông này đúng là chả liên quan gì, chuyện này mắc mớ gì đến việc anh có phải chồng Phương Thủy Y hay không?
“Tôi chính là Phương Thủy Y, mấy người định làm gì?”, trong lòng Phương Thủy Y có chút kinh hãi, cô kéo lấy cánh tay Trương Trần và nói.
“Không cần căng thẳng!", Tôn Khuê Minh vẫn mỉm cười hiền hòa, ông ta chậm rãi nói: “Chỉ cần Trương Trần ly hôn với cô, mọi người có thể rời khỏi đây. Đương nhiên, Phương Thiên Quang vẫn phải trả giá cho việc mình làm, có điều chúng tôi sẽ không làm hại đến mạng sống của ông ta”.
Khi lời nói của Tôn Khuê Minh vừa dứt, Vương Diễm vội bước về phía trước, bà ta còn tưởng chuyện gì to tát, không ngờ lại đơn giản đến thế,
Bà ta nhanh chóng mỉm cười nói với Trương Trần: “Cậu ngẩn người ra đấy làm gì, mau gật đầu đi, nhà họ Phương bị cậu liên lụy còn chưa đủ hay sao?”
Mặc dù Vương Diễm không biết vì sao Tôn Khuê Minh lại đề ra yêu cầu như vậy nhưng điều này vừa hay trùng với ý của nhà họ Phương. Hơn nữa, chỉ cần Trương Trần gật đầu, sau khi chồng bà ta đền tội xong là mọi chuyện kết thúc, ông cụ Tôn cũng có thần y tới chữa rồi. Theo bà ta thấy, đây chỉ đơn giản là chuyện tốt mà thôi.
“Câm miệng!”, Trương Trần lạnh lùng quát. Lúc trước, anh còn nể mặt Vương Diễm đôi ba phần, bây giờ thì không cần nữa.
“Bà nhớ rõ, từ khoảnh khäc tôi bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Phương, tôi đã không còn chút quan hệ gì với nhà mấy người nữa. Những gì nợ mấy người tôi đã trả sạch rồi".
Sau khi gắt lên với Vương Diễm, Trương Trần mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông khí chất ngời ngời đang đứng trước mặt, bình thản nói: “Muốn tôi rời xa Thủy Y là điều không bao giờ xảy ra. Chi băng để tôi điều trị cho ông cụ Tôn. thì sẽ ổn hơn”.
“Trương Trần, cậu có phải một thăng đàn ông không? Vừa nãy ở nhà họ Phương cậu đã nói như nào, cậu quên rồi sao? Nhà họ Phương đúng là nuôi không cậu rồi. Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ móc tiền túi ra cho cậu một triệu, đủ để cậu sống an nhàn sau này”.
Vương Diễm cuống cuồng lên nói, tên khốn này đúng là không biết điều gì cả.
Tôn Khuê Minh bình thản nhìn mọi chuyện đang diễn ra, đợi Vương Diễm nói xong, ông ta mới tiếp tục lên tiếng: “Chàng trai trẻ, suy nghĩ đến đâu rồi, chuyện này cũng đâu có gì to tát với cậu. Theo tôi được biết, ba năm qua, cậu với Phương Thủy Y chỉ có tiếng mà không có miếng, sao phải làm khổ mình chứ?”
Im lặng một hồi, Trương Trần khế gật đầu, lúc này Vương Diễm mới thở phào một hơi, nhưng câu nói ngay sau đó của Trương Trần lại khiến bà ta mất bình tĩnh.
“Tôi có thể ly hôn nhưng việc này không can hệ tới nhà họ Phương cũng không mắc mớ gì đến chuyện của ông cụ Tôn
“Ba năm tôi bị coi là vô dụng, nhất định Thủy Y cũng chịu không ít thiệt thòi. Có thể cô ấy đã rơi rất nhiều nước mắt ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Nếu nói trên đời này tôi nợ ai nhiều nhất thì chäc chăn là cô gái rạng rỡ đã mất đi nụ cười này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!