Cậu chủ Minh và cậu chủ Nam liếc nhìn Trương Trần đang chọn ngựa, sau đó họ thu ánh mắt lại nhìn về hướng Hàn Đông Vũ.
“Cậu chủ Hàn! Lần này chơi lớn đấy, cậu thật sự năm chắc phần thắng không?”, mấy người đều nói có chút lo lắng. Kể cả là bọn họ đều cùng bỏ ra hai trăm triệu này nhưng nếu trận này mà thua thì họ sẽ trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi. Do đó lần này tuyệt đối không thể thất bại được.
Hàn Đông Vũ sầm mặt lại, gật đầu. Đây là sân chơi của gã, kể cả đối phương có là gì đi nữa thì cũng phải ngoan ngoãn theo ý gã.
“Yên tâm! Hắn sẽ không gây nên sóng gió gì được đâu. Chẳng qua là lần trước hắn may mắn thôi, còn lần này nếu hăn thẳng tiếp, tôi sế ăn thịt ngựa ngay tại đây”.
Lúc này Trương Trần chậm rãi bước lại, anh hiểu được nếu lần này Hàn Đông Vũ đã muốn tiếp tục chơi thì gã chắc chắn có cách để thắng.
“Ha ha! Cậu chủ Hàn! Tôi chọn xong rồi, đến lượt anh rồi”, Trương Trần cầm tấm biển lắc lắc một cái, hiện giờ trên sân chỉ còn bảy con ngựa. Trương Trần chọn số 3, cảm thấy khá vừa ý.
“Được thôi”, Hàn Đông Vũ gật đầu, sau đó đi về phía trường đua ngựa.
Hàn Đông Vũ thản nhiên vuốt ve một con người, thấp giọng nói: “Ban nãy cái tên cưỡi con ngựa đỏ kia, chắc lúc này đã tan cửa nát nhà rồi chứ”.
“Cậu chủ Hàn, cậu yên tâm ạ”, người phụ trách con ngựa số 3 vừa nghe thấy vậy sợ đến nỗi quỳ Sụp xuống.
Trường đua này là của Hàn Đông Vũ, nếu như dám làm gã mất mặt thì hậu quả không nghĩ cũng biết. Hơn nữa, những người từng tiếp xúc với Hàn Đông Vũ đều biết, loại người này thoạt nhìn tưởng vô hại nhưng ra tay thì vô cùng tàn độc.
“Ố? Tôi yên tâm cái gì?”, Hàn Đông Vũ dường như không nghe thấy, hỏi lại.
“...", tay đua kia thầm mắng một câu. Nhưng mình đang ở sân chơi của người ta thì đành nhỏ giọng cung kính nói: “Cậu chủ Hàn! Con ngựa số 3 này đã già yếu rồi, không sống được bao lâu nữa, có lẽ chưa đầy mười phút nữa nó sẽ phải đi gặp Diêm Vương....
“Ố?”, Hàn Đông Vũ nghe thấy thế thì bật cười, võ vai tay đua đó, cười nói: “Làm tay đua thì đúng là thiệt thòi cho cậu rồi, ngày mai đến chỗ tôi đi”.
“Cảm ơn cậu chủ Hàn”, tay đua kia lập tức cảm ơn, trong lòng mừng thầm khi mình nhanh trí.
Những tay đua khác đều nhìn tay đua số 3 này với ánh mắt đố ky. Cái này có ai mà không biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hàn Đông Vũ thì bản thân mình cũng được oai lên bao nhiêu phần.
“Ha ha”, Hàn Đông Vũ khẽ cười một tiếng, tùy ý chọn một tấm biển, sau đó rời khỏi trường đua.
Ở sân chơi của gã, ngựa là của gã, người cũng là của gã. Gã muốn nhìn xem, gã không muốn cho. Trương Trần thắng thì Trương Trần sẽ thẳng kiểu gì.
Đi về khu nghỉ ngơi của mọi người, Hàn Đông Vũ gật đầu với đám cậu chủ Minh, sau đó mọi người đều lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Ha ha! Cậu Trương, chúng ta bắt đầu thôi?”, Hàn Đông Vũ vẫy tấm biển của mình, cười nói.
“Được thôi”, Trương Trần cũng cười đáp lại. Rất nhanh, hai con ngựa được kéo ra, tay đua đều về vị trí của mình. Trọng tài cũng đứng sang một bên rồi cầm súng phát lệnh của mình.
Ông ta gật đầu với Hàn Đông Vũ, sau đó bắn phát súng mạnh.
Tiếng súng vang lên, hai con ngựa xuất phát cùng lúc rồi chạy như bay về phía trước.
“Haiz, Trương Trần, lần này có lẽ Hàn Đông Vũ sẽ giở trò đấy, chúng ta còn có thể thắng được không?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần nhỏ giọng hỏi. Cô cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra nụ cười đầy thâm ý của Hàn Đông Vũ ban nấy.
“Ha hai Yên tâm, em cứ đợi làm bà chủ giàu có đi”, Trương Trần cười hì hì, Hàn Đông Vũ giở trò, chẳng lẽ anh không thể sao?
Một vòng có khoảng cách một ngàn mét, thoắt cái hai con ngựa đã chạy ra khoảng cách mấy trăm mét.
Dương như hai con ngựa đều ngang tài ngang sức nhưng đúng lúc này, con ngựa số 3 mà Trương Trần chọn đột nhiên phát ra tiếng rống thê thảm. Dưới ánh năng mặt trời, chỉ thấy con ngựa phun ra đống máu tươi.