Trước cổng lớn nhà họ Trương, không ít khách khứa qua lại đều tò mò nhìn về phía đoàn người của Trương Trần.
Họ không quen biết Trương Quốc Hồng, dù sao thì nhà họ Trương đông con nhiều cháu, họ chỉ cần nhớ tới vài nhân vật có tiếng nói quan trọng trong số đó thôi.
Vì thế, khi nghe thấy gã bảo vệ này nói rằng họ là đám người tới ăn chực, những khách khứa kia cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ cảm thấy rất nực cười.
“Bốn người này trông có vẻ giống một gia đình nhỉ, sao mà lập nhóm khéo thế...”
“Có gì lạ đâu, hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi sáu tuổi của ông cụ nhà họ Trương, chỉ cần lẻn được vào trong, chưa biết chừng họ cũng giắt túi được kha khá thứ đấy!”
“Thôi thôi, quan tâm mấy người ấy làm gì, chúng †a mau vào trong thôi”.
Một vài người lắc đầu cười cợt, cầm thiệp mời của mình đưa cho bảo vệ rồi sải bước tiến vào trong.
Bảo vệ cúi người cung kính đón tiếp những
người này, thái độ khác biệt một trời một vực khi đối mặt với Trương Quốc Hồng.
Trương Quốc Hồng cũng cuống cuồng lên, bà ta vất vả đường sá xa xôi chạy tới đây, nếu không thể vào trong, không cần người khác phải chê cười, đến chính bà ta cũng cảm thấy ấm ức.
Nhưng bà ta cũng không có cách nào khác!
Bảo người nhà họ Trương ra đón bà ta? Đúng là chuyện mơ mộng hão huyền, trước kia bà ta đã không được chào đón, sau này người nhà họ Trương cho rằng bà ta đã lấy cắp cây trâm phượng của nhà họ Trương nên họ càng thêm ruồng rấy, suýt nữa đã đá bà ta ra khỏi gia phả.
Phương Thủy Y thấy tình hình này cũng khá lo lắng. Cô chỉ đến đây đúng một lần, đã từ bốn năm về trước, khi cô còn học đại học năm hai. Bốn năm đã qua đi, hoàn cảnh của mẹ cô cũng càng lúc càng chật vật.
“Được rồi, không còn việc gì nữa thì mấy người về đi. Nếu thực sự muốn ăn chực bữa cơm thì đợi đến khi yến tiệc bên trong kết thúc, tôi có thể phá lệ lấy cho mấy người mấy cái bánh bao chay!”
Vừa đón tiếp xong một số khách mời, bảo vệ lại nhìn về phía Trương Quốc Hồng, vẻ châm chọc chế giễu trong lời nói được thể hiện ra không sót chút nào. Thời buổi này, ai mà không mua nổi mấy cái bánh bao chay chứt
“Tôi thực sự là người nhà họ Trương, ông cụ Trương là bố tôi mà, phải làm thế nào cậu mới chịu tin?”, đám đông cứ qua qua lại lại khiến Trương Quốc Hồng cuống quýt hẳn lên, hai mắt bà ta đỏ ửng, trừng mắt chất vất bảo vệ.
“Xin lỗi nha, chuyện gì cũng cần tới chứng cứ!”, bảo vệ lắc lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực, đứng sừng sững ở đó, đề phòng Trương Quốc Hồng lao vào trong bất cứ lúc nào.
“Thủy Y, anh biết em sẽ đến mài”
Đúng lúc này, một giọng nói vọng ra, chỉ thấy một chàng trai mặc quần là áo lượt mỉm cười đi về phía này.
Mặt mũi gã có vẻ tái nhợt, bước chân đi đường cũng hãng hụt như người trên mây, ai sáng mắt sẽ nhìn ra ngay chắc hẳn kẻ này sinh hoạt tình dục quá độ, cơ thể hao mòn như con ốc rỗng vỏ, cộng thêm việc không chịu rèn luyện sức khỏe mới gây nên tình trạng như thế.
Khi nhìn thấy người này, mặt mũi Phương Thủy Y lập tức biến sắc, giống như nhìn thấy răn độc hay mãnh thú vậy, vô thức núp sau lưng Trương Trần. Hai vợ chồng Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng nheo mắt, vô thức lùi về sau một bước, gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Hàn Đông Vũ, cậu có chuyện gì không?”, Phương Thiên Bàng cất tiếng hỏi.
“Khà khà, bác trai, trông bác kìa, làm gì phải căng thẳng đến vậy. Cháu biết nhất định Thủy Y sẽ tới nên cố tình qua chào hỏi một câu, đâu nhất thiết phải có việc gì quan trọng chứ ạ?”, người được gọi là Hàn Đông Vũ mỉm cười đáp lời.
Ánh mắt của gã đảo qua phía Trương Trần rồi nhanh chóng thu về, thầm nghĩ trong lòng: “Chắc hẳn đây là thắng con rể vô dụng mà Trương Thiên Lỗi nói đến nhỉ?”
“Không cần đâu, chúng tôi không gánh nổi!", Trương Quốc Hồng lạnh lùng nói.
Có thể nhìn ra, thái độ của cả nhà Trương Quốc Hồng đối với Hàn Đông Vũ có phần thù địch, hay nói cách khác, là khiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!