Trương Trần tắt điện thoại, cười nói: “Cho tôi mười phút, ok?”
“Tôi cho cậu hai mươi phút”, Lư Tam Pháo cười ha ha nói: “Thằng nhóc cậu muốn ra vẻ ta đây thì tôi cũng muốn xem cậu có thể bày ra được trò gì.”
Phương Hải Cương vẫn nhìn Trương Trần với vẻ mặt nghỉ hoặc, hắn ta phát hiện ra Trương Trần bỗng thay đổi đến mức hắn ta không nhận ra được, nếu là trước kia, gặp phải tình cảnh này, Trương Trần sẽ chẳng dám ho he câu gì.
Bây giờ thì lại đưa ra phương hướng giải quyết, đồng thời còn tự tin bảo người ta chờ mười phút, hắn ta thật sự rất tò mò mười phút sau sẽ thế nào, hay đơn giản là Trương Trần chỉ đang kéo dài thời gian thôi?
Mười phút rất ngắn.
Lúc này, một chiếc Land Rover lái nhanh tới, dừng lại cách BMW ba mét, sau đó năm người đàn ông đầu trọc xuống xe, đã thế còn mặc vest, khiến người ta thấy rất kỳ lạ.
Bọn họ lấy một chiếc va li ra khỏi cốp xe, sau đó đi đến trước mặt Trương Trần nói một cách cung kính: “Anh Trương, tất cả đều nằm ở đây”.
Nói rồi bọn họ mở va li ra, trong đó chất đầy nhân dân tệ mới đét, tính sơ qua thì phải đến tám trăm ngàn hoặc một triệu.
“Ừm, không tệ, đập chiếc BMW này đi, số tiền này coi như bồi thường”, Trương Trần nói thản nhiên.
“Vâng”, năm người đàn ông đó không nói hai lời, lập tức chui lại vào trong chiếc Land Rover lấy đồ, nào là cờ lê có thể dùng để sửa xe, nào là búa sắt mà người ta có thể khiêng được, còn có cả thuổng sắt.
Lư Tam Pháo sửng sốt, Phương Hải Cương và Phương Như cũng sửng sốt, chuyện này... chuyện này...
“Đừng đập”, Lư Tam Pháo bỗng phản ứng kịp, ông ta hô lên lớn tiếng.
Trương Trần cười nói: “Tôi đã bồi thường tiền cho ông rồi, tôi muốn đập, có vấn đề gì không?”
“” Lư Tam Pháo cố gắng nặn ra một nụ cười, ông ta không thăm dò ra được thực lực của người đàn ông này, chỉ một cuộc điện thoại là đã gọi được một chiếc Land tới, cùng với khoảng một triệu tiền mặt?
“Ha ha, người anh em này, cậu xem cậu kìa, có bản lĩnh thì nói sớm đi chứ. Thế này thì chúng ta kết bạn đi, tôi là Ngô Tinh Tinh, biệt danh Lư Tam Pháo”.
“Không có hứng thú, cứ đập đi!", Trương Trần chẳng thèm nhìn bàn tay của Ngô Tinh Tinh. Anh xua tay, năm người đàn ông kia lập tức đáp lời, những tiếng rầm rập vang lên.
Chẳng bao lâu sau, chiếc BMW trị giá gần một triệu ấy đã bị đập tan nát, chỉ trừ phần động cơ không phá được. Cảnh tượng hung hăng ấy khiến Phương Như và Phương Hải Cương ngây ra như phỗng.
Tên Trương Trần này... thật sự có bản lĩnh? Nhưng sao lại thế được cơ chứ?
Sắc mặt của Ngô Tinh Tinh cũng trở nên âm trầm, đây mà là đập phá xe gì chứ, rõ ràng là thể diện của ông ta.
“Người anh em, mặc dù Ngô Tinh Tỉnh tôi không hẳn là rất lợi hại, nhưng ở cái đất này cũng coi như có mặt mũi. Người ta nói thêm bạn thêm đường, cậu muốn phá hỏng con đường của mình sao?”
“Ông nhiều tiền lắm hả?”, Trương Trần nói.
“Không hẳn, tài sản khoảng trăm triệu”, Ngô Tinh Tinh nói, mặc dù ngôn từ rất khách khí, nhưng giọng nói lại khá đắc ý.
Trương Trần gật đầu, quy mô như thế cũng coi như có thành tựu, ngang với nhà họ Phương lúc hưng thịnh nhất, thế nhưng... Cũng chỉ thế mà thôi, vẫn chẳng là cái thá gì.
“Vậy ông đợi một lát, để tôi cho ông nhìn xem tôi tìm ra con đường đã bị phá hỏng ấy như thế nào”, Trương Trần nói.
Ngô Tỉnh Tinh gật đầu, ông ta còn tưởng rằng Trương Trần sẽ xin lỗi giảng hòa. Đối với người có thực lực, ông ta không muốn đắc tội, còn nhà họ Phong hiện tại chỉ là thùng rỗng kêu to, ông ta chẳng thèm để ý tới, Trương Trần thì ông ta chưa thăm dò được gốc gác, tạm thời quyết định án binh bất động.
Nhưng rất nhanh, một cuộc điện thoại của Trương Trần làm ông ta bùng nổ.
Chỉ nghe thấy Trương Trần nói vào điện thoại: “Phải mất bao lâu mới có thể làm một người tên là Ngô Tỉnh Tinh phá sản?”
“Thằng ranh con, được, được lắm! Sở dĩ Lư Tam Pháo này được gọi là Lư Tam Pháo, đó là bởi vì ông mày thích đụng chết người khác. Một câu nói của mày mà đã muốn làm tao phá sản, tao cũng muốn xem thử mày sẽ làm thế nào. Nếu không làm được, ông mày không cho mày nằm cáng ra khỏi Hoài Bắc thì tên ông mày sẽ viết ngược lại!”
Ngô Tỉnh Tinh cực kỳ tức giận, ngay từ đầu chỉ có mình ông ta tưởng bở, người ta căn bản không định nể mặt ông ta, ngược lại còn muốn làm ông ta phá sản.
Nghe Ngô Tỉnh Tinh quát như vậy, Trương Trần mất kiên nhẫn nói vào điện thoại: “Nhanh lên chút nữa đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!