'Thẩm phán cũng muốn thấy kỳ tích xuất hiện nên ông ta lập tức nói: “Được rồi, có cần tòa án giúp gì không?”
“Không cần đâu”, Triệu Chí Hào lắc đầu nói: “Không giấu gì mọi người, thật ra chức Tổng giám đốc tập đoàn Mạt Lâm của tôi chỉ là cái danh thôi, trên tôi vẫn còn có người nữa. Tôi muốn mời sếp của tôi đến".
Lời nói vừa dứt thì mọi người trước đó chưa khôi phục lại tâm trạng, giờ đây lại một phen huyên náo. Nếu tập đoàn Mạt Lâm này không phải Triệu Chí Hào làm chủ thì đây đúng là tin tức vô cùng hot.
Mã Tam Phong cũng đưa mắt nhìn lại, quả nhiên, ông ta từng nói nhà họ Triệu ở đâu ra mà có thế lực lớn đến thế, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc. Chỉ không biết rốt cuộc chỗ dựa này là ai. Người của Hoài Bắc thì ông ta đều biết cả, trừ phi là người ở bên ngoài đến, hay là mấy gia tộc này liên kết với nhau thành lập nên công ty thuốc Mạt Lâm này?
'Thẩm phán cũng không có hứng thú với mấy chuyện kinh doanh này, nếu như Triệu Chí Hào đã có chuẩn bị thì ông ta cũng không nói thêm gì nữa.
“Thưa thẩm phán! Tôi đi vệ sinh một lát, không có vấn đề gì chứ ạ?”, Trương Trần đột nhiên đứng lên nói.
“Cậu đi đi”, thẩm phán khoát tay nói. Hiện giờ tội danh của tập đoàn Mạt Lâm về cơ bản là được gột sạch rồi, hơn nữa có Triệu Chí Hào ở đây, thẩm phán cũng không hỏi thêm gì nhiều.
“Cái đồ vô dụng, tốt nhất là chết trong nhà vệ sinh đi, bị bồn cầu xả đi mới phải”, Trương Quốc Hồng nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Nếu không phải ở đây đông người thì bà ta chắc chắn không kìm nổi mà cho Trương Trần hai cái bạt tai rồi.
Giờ đây hay ho rồi, hai mươi triệu tệ sắp đến tay cũng bay mất rồi, tất cả đều tại tên vô dụng này.
Trong lúc mọi người đều với ánh mắt mong đợi, tò mò xem sếp thật sự của tập đoàn Mạt Lâm là ai thì đột nhiên có một người con trai đẩy cửa bước vào. Anh ta mặc đồ vest trắng, thân hình khiến người ta không chê vào đâu được. Chỉ có điều, người này đeo khẩu trang khiến mọi người không thể nhìn ra diện mạo thật sự của anh ta.
Mặc dù như vậy nhưng nhìn khí thế và khuôn mặt góc cạnh của anh ta thì đầu thấy được, người †a chắc chắn không tầm thường.
Còn phía sau người con trai này còn có Tiền Sinh Bình và một số chuyên gia, bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện thành phố, cuối cùng là một cái cáng khiêng một bệnh nhân tầm sáu mươi tuổi.
“Vị này... Chính là sếp Cổ của tập đoàn Mạt Lâm chúng tôi, anh ấy thích sạch sẽ nên thích đeo khẩu trang, xin mọi người đừng trách”, Triệu Chí Hào đứng lên nói một câu. Số ít người thể hiện vẻ khinh bỉ, còn phần lớn đều có thể thông cảm, dù sao những người càng có bản lĩnh thì càng có nhiều tật.
“Xin chào thẩm phán”, sếp Cổ chào hỏi một tiếng. Thật ra người này chính là Trương Trần ban nấy xin phép đi vệ sinh.
Thẩm phán gật đầu một cái, ra hiệu “Trương Trần' có thể bắt đầu rồi.
“Ha ha! Phía sau tôi đây chính là Tiền Sinh Bình và một số chuyên gia của bệnh viện thành phố. Phía sau nữa chính là bệnh nhân mắc nhồi máu cơ tim. Đây là báo cáo giám định của bệnh viện thành phố. Nếu như thẩm phán không chấp nhận thì có thể để các chuyên gia đánh giá”.
Thẩm phán cầm lấy bản giám định, bên trên có đóng dấu của bác sĩ chữa trị chính và của viện trưởng Ngô Khôn Lương. Ông ta gật đầu, ông ta tin tưởng bệnh viện thành phố, lúc này hỏi: “Anh muốn mượn bệnh nhân này để mọi người được mở rộng tầm mắt. Nhưng người dưới quyền anh là Triệu Chí Hào nói là có thể thấy được hiệu quả tại chỗ. Có thể nói rõ hơn về hiệu quả này không?”
“Tất nhiên là được”, Trương Trần nói: “Tôi tin chắc rằng mọi người cũng không lạ gì với nhồi máu cơ tim, nếu nặng có thể tử vong, còn nếu đỡ hơn chút thì cũng không thể đi lại được. Và hiệu quả chúng tôi nói ở đây là, lát nữa sẽ để bệnh nhân này đứng lên rồi đi lại cho mọi người xem”.
“Cái gì? Không thể nào? Y học tiến bộ đến mấy mà còn không làm được mà. Cứ coi như tập đoàn Mạt Lâm có thể chữa trị được nhưng bệnh nhân này ngay cả giơ tay ra cũng khó, giờ lại bảo người ta đứng lên đi lại, đây đúng là khó tin quá chăng?”
Mọi người đều lớn tiếng kinh ngạc. Làm được đến như này đúng là mở ra kỳ tích của y học rồi. Đây đúng là việc mà cả thế giới nỗ lực bao nhiêu năm cũng không làm được”.
Phương Đại Vĩ là đại luật sư nên áp lực không nhỏ. Hẳn ta thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Lần này thì tốt rồi”.
Rõ ràng là hắn ta cũng không tin ông chủ Cổ này có thể khiến một người đang bước một chân vào Quỷ Môn Quan giờ đây lại có thể đứng lên đi lại được.
Còn Triệu Chí Hào là người biết sự tình cũng nắm chặt nắm đấm. Ông ta biết được bản lĩnh của Trương Trần nhưng đến ông ta cũng cảm thấy khó tin. Lời này của Trương Trần đúng là có chút hoang đường.
Thẩm phán cũng chau mày lại nói: “Anh Cổ! Chỉ cần anh có thể để bệnh nhân đó ngồi dậy làm vài động tác của tay là cũng giỏi lắm rồi. Nhưng anh phải nghĩ kỹ nhé, anh chắc chắn là người đó có thể đứng lên, đến lúc không làm được thì anh chắc biết được hậu quả thế nào rồi đấy”.
“Tôi biết”, Trương Trần gật đầu nói.
“Mẹ kiếp...”, Triệu Chí Hào suýt nữa không kìm được. Thẩm phán đã cho cơ hội rồi, bảo là chỉ cần ngồi dậy là được, thế mà Trương Trần vẫn còn giả bộ ở đây nữa.