“Phương Đại Vĩ, chuyện gì đây? Nếu cậu mà để thua trong phiên này... Cậu cứ thử xem?”, Mã Tam Phong ở phía sau cũng không ngồi yên được liền ra mặt uy hiếp.
“Ông... Ông Mã! Ngay từ đầu các ông chắc chắn là tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp của các ông mà. Nhưng bây giờ người ta đưa ra phương thuốc của mình rồi, các ông cũng nghe thấy kết quả rồi, vậy thì tôi còn kháng án kiểu gì?”, Phương Đại Vĩ cẩn thận nói.
Sắc mặt Mã Tam Phong biến đổi. Ban đầu nhà họ Phương nói chắc như đỉnh đóng cột rằng Trương Trần là kẻ ăn cắp, cộng với thời gian đưa ra phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm quá trùng hợp, kết hợp với một số điều tra sau đó nên ông ta cũng hoàn toàn tin tưởng, ai biết được lại xảy ra chuyện này?
“Bất luận thế nào thì cậu cũng phải ổn định thế cục cho tôi trước, kể cả là cho tòa hoãn lại, lùi lại một thời gian cũng được, sau đó tôi sẽ nghĩ cách”, Mã Tam Phong nói.
“Vâng”, Phương Đại Vĩ gật đầu đáp lại.
Ở phía bên kia, sau khi nhà họ Phương bị thẩm phán quát lớn thì có nhỏ giọng lại nhưng vẫn thì thà thì thầm, còn bà cụ Phương thì sắc mặt âm trầm hơn cả.
“Thưa thẩm phán, tôi có lời muốn nói”.
“Mời bà”, thẩm phán lạnh lùng nói, rõ ràng là ông ta không có mấy thiện cảm với nhà họ Phương do trước đó Phương Thiên Quang nói tòa án có gian lận.
“Chính miệng Trương Trần từng thừa nhận là đã ăn cắp phương thuốc, chúng ta có thể hỏi hẳn”, bà cụ Phương dùng đến chiêu cuối cùng, nói xong bà còn không ngừng liếc mắt ra hiệu với Trương Quốc Hồng.
Còn Trương Quốc Hồng thì không ngừng kéo tay Trương Trần, ý của bà ta rất đơn giản, nhận đi, đừng có nói lung tung.
“Trương Trần! Cậu chủ động thừa nhận mình đã ăn cắp phương thuốc sao?”, thẩm phán hiếu kỳ nhìn Trương Trần, hỏi.
“Ha ha”, Trương Trần lắc đầu nói: “Có kẻ trộm nào lại thừa nhận mình trộm đồ không ạ? Tất nhiên là không rồi, huống hồ lại là một người tốt bị chịu oan như tôi?”
“Mấy ngày trước người nhà họ Phương đến tìm tôi, dùng hai mươi triệu tệ để mua chuộc, bảo tôi là tại đây thừa nhận tôi đã ăn cäp phương thuốc. Xin hỏi có cần tôi cung cấp đoạn ghi âm không?”
“Trương Trần! Tao phải đánh chết mày, mày không được chết yên thân đâu. Mày đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung, mày còn dám ghi âm ni Phương Thiên Quang vừa mới bình tĩnh được chút thì giờ đây bị Trương Trần châm cho mồi lửa, lúc này ông ta tức giận mắng.
Nhưng ông ta mắng như vậy cũng không khác gì là thừa nhận. Nhất thời, mọi người đều nhìn nhà họ Phương với ánh mắt khinh bỉ và coi thường.
“Không cần thiết”, thẩm phán lắc đầu nói: “Bản án này chủ yếu xem là các người có ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương hay không thôi. Khi nào các người muốn khởi tố nhà họ Phương tội hăm dọa, hối lộ và vu khống thì hãy lấy đoạn ghi âm ra”.
“Xin hỏi, phía nguyên cáo còn chứng cứ nào khác không, nếu không còn thì tòa án sẽ tuyên bố”, thẩm phán nhìn về phía Phương Đại Vĩ và bà cụ Phương.
“Có ạ”, Phương Đại Vĩ nhớ đến câu nói của Mã Tam Phong, chỉ có thể cố gắng hết sức để kéo dài thời gian.
“Như thẩm phán có nói, chuyên gia đưa ra đều là suy luận. Suy luận và thực tế vẫn có những khác biệt, tôi yêu cầu chế tạo thành phẩm rồi xem hiệu quả thực tế thế nào, như vậy mới có thể nói rõ được”.
“Không thể nào”, Cao Hưng Tùng cũng lập tức đứng dậy. Hiện giờ cậu ấy không thể cho Phương Đại Vĩ cơ hội phản đòn nào. Hiện giờ phải đưa ra quyết định cuối cùng trong vụ kiện này. Cậu ấy hiểu rằng, với khả năng của Phương Đại Vĩ cộng với thế lực của nhà họ Mã, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì.
Cậu ấy nói: “Như vậy thời gian quá dài! Nếu muốn chế tạo thành phẩm của hai bên và xem hiệu quả thật sự, ít nhất cũng phải mất hai tháng”.
Người nhà họ Phương ánh mắt sáng ngời, dường như chết đuối vớ được cọc, họ đều phụ họa vào: “Đúng vậy, chúng tôi muốn thành phẩm xuất hiện”.
Thẩm phán cũng có chút khó xử, bởi vì yêu cầu mà nhà họ Phương đưa ra dựa theo lý mà nói thì có thể suy xét được.
Lúc này, Triệu Chí Hào luôn trầm ngâm từ đầu buổi, bây giờ cũng đứng lên. Ông ta nhìn thấy Trương Trần gật đầu với mình thì nói luôn: “Thật sự không giấu gì mọi người, nếu như vậy thì thời gian lâu quá. Chúng tôi là doanh nghiệp, lâu như vậy chúng tôi không đủ sức đâu. Để chứng minh cho sự trong sạch của mình, chúng tôi vẫn còn phương thuốc khác có thể chữa được nhồi máu cơ tim, đồng thời có thể thấy rõ hiệu quả tại đây”.
“Cái gì? Còn phương thuốc nữa sao?”
“Trời ơi! Tập đoàn Mạt Lâm này muốn làm gì vậy, một loại đã hiếm lắm rồi, bây giờ họ còn loại nữa. Nếu như không phải bị ép đến mức này thì họ sẽ không nói chăng?”
Mọi người đều ngây người ra, điều này có nghĩa là gì, chỉ cần là những người có chút kiến thức thì đều biết, đây là vấn đề khó mà thế giới đều muốn giải quyết triệt để. Vậy mà hiện giờ tập đoàn Mạt Lâm đưa ra được hai phương án khả thi.
Nhất thời, trước thông tin gây sốc này, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào huyền náo. Còn nhà họ Phương và Mã Tam Phong thì càng đứng ngồi không yên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!