“Anh Ngưu! Tình hình nhà chúng tôi chắc anh cũng biết rồi, chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, buổi trưa Thủy Y nhà tôi đã được ra rồi mà..”, nói đến câu sau thì giọng nói của Trương Quốc Hồng nhỏ hẳn đi, ý tứ rất rõ ràng, đây nào phải là nhờ ông giúp. Vốn còn định khách khí với ông một chút mà ông còn ngoác cái mồm ra.
Ngưu Hà Anh cười ha hả, dường như vẫn chưa nghe hiểu trong lời có ý của Trương Quốc Hồng, vẫn tiếp tục nói: “Cô ạ! Tôi cũng hiểu ý cô nhưng trên đời này đâu có cái lý không có tiền mà giải quyết được việc. Tôi cũng thấy tình hình nhà các người rồi, không có tiền cũng không sao. Chẳng phải trên danh nghĩa các người còn hai căn nhà sao, tôi thấy cũng được mà”.
Nói đến đây, đến thăng ngốc cũng nghe rằng Ngưu Hà Anh có chủ ý gì. Trương Quốc Hồng giận đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ ửng lên. Bà ta trợn trừng mắt nhìn Phương Thiên Bàng, đây đâu phải là nguyện ý giúp đỡ bọn họ mà rõ ràng là nhắm trúng hai căn nhà của họ rồi.
Mặt Trương Quốc Hồng trầm xuống, bà ta nói với vẻ không vui: “Anh Ngưu! Chúng tôi không có nhà đâu. Hơn nữa làm sao tôi biết được con gái tôi ra được là nhờ anh ở phía sau giúp đỡ cơ chứ?”
“Cô nói như vậy là muốn chối bỏ rồi quyt tiền hả?”, Ngưu Hà Anh cười híp mắt nhìn Trương Quốc Hồng, sau đó hỏi Phương Thiên Bàng: “Ông cũng nghĩ thế sao?”
“Giám đốc Ngưu! Ông làm vậy thật sự có chút quá đáng”, Phương Thiên Bàng nói có chút không Vui.
“Quá đáng?”, Ngưu Hà Anh hừ lạnh một tiếng, đập bàn quát lớn: “Phương Thiên Bàng! Ban đầu là ông đến tìm tôi chứ không phải tôi đến van nài ông. Giờ người nhà ông ra được rồi, không sao rồi thì ông định đá văng tôi ra, trên đời này đâu có cái lý đó”.
“Tôi coi ông là bạn nên mới nói những lời này, nếu như ông không coi tôi là bạn thì đừng trách tôi không khách khí. Trong vòng ba ngày tôi sẽ khiến các người phải cút ra khỏi Hoài Bắc, ở đây sẽ không còn nơi dung thân cho các người nữa đâu”.
Phương Thiên Bàng mí mắt giật giật, ông ta biết người trước mặt mình không dễ dây vào. Ông ta ngay lập tức cười trừ, nói: “Giám đốc Ngưu! Nào, tôi rót rượu cho ông, chúng ta uống một ly trước đã rồi từ từ nói chuyện”.
“Ông xem có thể ưu đãi một chút không, nếu như nhà đưa cho ông thì chúng tôi ở đâu?”
Ngưu Hà Anh căn bản không coi Phương Thiên Bàng ra gì, ông ta dùng tay hất đổ cốc rượu, lạnh lùng nói: “Nếu như người khác tìm tôi giúp mà bỏ ra một số tiền, phải chăng tôi cũng phải nói cho họ nên kiếm tiền lại bằng cách nào?”
“Phương Thiên Bàng! Tôi cũng không nói lời thừa với ông nữa, ông không có tiền, nhà cũng không muốn bỏ ra, vậy thì được thôi. Con gái ông xinh đấy, để nó đi theo tôi, chuyện này coi như xong. Nếu không thì tối nay mà các người an toàn về được nhà thì tên tôi sẽ viết ngược lại”.
“Ồ, nói như vậy thì ông rất lợi hại?”, đột nhiên một giọng nói truyền tới. Chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng bưng chén rượu bước vào.
“Lại còn không à”, Ngưu Hà Anh đắc ý cười. Nhưng sau đó thần sắc của ông ta biến đổi mạnh, quay đầu nhìn người đó thì kinh hãi vô cùng. Ông ta vội đứng lên run rẩy nói: “Cục... Cục trưởng Hàn....
Người đến là cục trưởng Hàn, ông ấy không thèm để ý đến Ngưu Hà Anh mà nhìn về phía Phương Thủy Y, cười nói: “Cô chính là vợ của hội trưởng Trương sao? Chuyện ngày hôm nay là do tôi không tốt, tại nhiều việc quấn lấy quá nên không thể đích thân đến đền tội được. Giờ gặp ở đây cũng là cái duyên, tôi kính cô một chén”.
“Á", Phương Thủy Y nét mặt cứng đờ. Cô chỉ gặp cục trưởng Hàn một lần chứ không biết thân phận của đối phương. Nhưng ban đầu khi thấy người khác trong phòng thẩm vấn đều cung kính với ông ấy, hơn nữa Ngưu Hà Anh mở miệng gọi cục trưởng Hàn thì cô phần nào cũng đoán được thân phận của ông ấy rồi.
Uống rượu xong, cục trưởng Hàn đặt chén xuống, cười nói: “Đây là chuyện gì vậy, nói tôi nghe xem nào, mọi chuyện đã có tôi giải quyết”.
Lúc này trong đầu Phương Thủy Y toàn là câu nói Xợ của hội trưởng Trương' chứ đâu có nghe thấy cục trưởng Hàn nói gì. Trương Quốc Hồng vừa thấy người đến khí thế oai hùng rồi sắc mặt Ngưu Hà Anh biến đổi nên bà ta liền nói rõ ràng câu chuyện cho cục trưởng Hàn nghe.
“Ha ha”, cục trưởng Hàn cười một tiếng rồi nói kiểu đùa: “Ông có thể tìm người để cho cô Phương đây ra được ngoài ư? Ông nói thử xem, người ông tìm là ai, tôi xem tôi có quen người đó không?”
“Cục... Cục trưởng Hàn! Ông nói đùa rồi, tôi đâu có bản lĩnh đó”, Ngưu Hà Anh nói với vẻ run rẩy, trong lòng như bị lừa đá cho một cái. Sao cái nhà này lại quen cục trưởng Hàn chứ. Nói đi cũng phải nói lại, mẹ kiếp, đã quen cục trưởng Hàn rồi còn đến tìm tôi giúp nữa, chẳng phải cố ý chơi đểu tôi sao?
“Ồ? Không có bản lĩnh đó, vậy thì ông đút lót một triệu tệ kia là đút cho ai. Ông xem, ông định nói ở đây hay là tôi đưa ông đi rồi ông mới nói?”