Nghĩ tới cô gái kia, Trương Trần chỉ lắc đầu cười khổ.
Nhìn thấy Vương Hiển Chỉ nói chuyện với Trương Trần, Triệu Ngọc Sinh và Tôn Mỹ Lâm đều kinh ngạc há hốc mồm
Tên này... Không phải ai cũng có thể quen biết ông lão. này, nghe nói ông lão này đã về hưu lâu rồi, đang du lịch khắp nơi, một thắng ở rể của nhà họ Phương sao có thể quen biết nhân vật cỡ này chứ.
“Đúng là quái lạ!”, Triệu Ngọc Sinh thì thầm một câu. Nhưng Vương Hiển Chỉ đang nói, hắn ta cũng không tiện xen vào. Đối với ông lão trước mặt, dù là bố của hän ta thì cũng phải đối xử một cách kính cẩn, huống chỉ hắn ta chỉ đáng tuổi con cháu, nào dám khoa tay múa chân chứt
Tôn Mỹ Lâm thúc Triệu Ngọc Sinh vài cái, nhân vật lớn đột nhiên xuất hiện ở đây, mà nguyên nhân đến đây còn là vì ông nội của mình, cô ta muốn gọi người ra để đón tiếp, chiêu đãi nồng hậu nhưng bây giờ, dù có gọi người thì họ cũng sẽ bị bỏ lơ một bên thôi.
“Chờ chút đi! Chắc thăng nhóc kia hên thôi, không biết hẳn từng gặp Vương Hiển Chi khi nào, nếu ông cụ Vương biết chuyện của thằng vô dụng này thì nhất định sẽ không để ý tới hẳn!", Triệu Ngọc Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ buông. tay, tìm một lý do để an ủi mình thôi.
“Chú em Trương, đúng là lâu läm rồi không gặp nhau! Từ lúc tạm biệt nhau ở Hoàng Lăng, cứ như cách cả thế hệ khi nào cậu chịu gặp con nhóc An Cách nhà anh, anh sắp bị con bé làm phiền chết rồi, cậu phải dạy dỗ nó lại giúp anh đi!”, Vương Hiển Chỉ buồn rầu nói.
“Khi nào rảnh đi! Để em giới thiệu với anh một chút, đây là vợ eml”, Trương Trần nói.
“Cái quái gì thế, cậu có vợ luôn rồi hả? Có con chưa?”, Vương Hiển Chỉ ngây ra như bị giãm trúng đuôi, sau đó thở dài thườn thượt.
Phương Thủy Y ở bên cạnh đỏ mặt, cô cũng từng nghe về danh tiếng của ông lão trước mặt, bây giờ cô vẫn là gái trong trắng, con cái đâu ra chứ.
“Cô bé này cũng không tệ, mông lớn thế này thì nhất định sẽ sinh con trai. Ông già này không lảm nhảm với chú em nữa, bên trong còn người đang chờ cứu mạng!”
Lại khách sáo thêm hai câu, Vương Hiển Chỉ vội vàng đi vào trong biệt thự, câu nói sau cùng của ông ấy đã biến gương mặt hơi đỏ của Phương Thủy Y thành màu đỏ tươi, giống như màu của ánh hoàng hôn, khiến người ta nhìn vào là muốn cần một cái.
Triệu Ngọc Sinh ở cạnh thấy vậy thì cực kỳ tức giận, trong lòng buồn bực xen lẫn khiếp sợ, có thể nói là tâm trạng rất phức tạp.
Trương Trần này và ông cụ Vương nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, trong lời nói còn nhắc tới cháu gái, có vẻ như họ đã quen nhau từ lâu.
Còn nói mông lớn thì dễ sinh con nữa, Phương Thủy Y là người phụ nữ của hắn ta, ai cho phép cô ấy sinh con cho. Trương Trần. Điều khiến Triệu Ngọc Sinh thở phào nhẹ nhõm là Phương Thủy Y vẫn còn đang gai mắt Trương Trần, đừng nói là sinh con, ngay cả tay, cô ấy cũng sẽ không để Trương Trần đụng vào.
Nhìn gương mặt như rặng mây đỏ của Phương Thủy Y, Triệu Ngọc Sinh lại thèm nhỏ dãi đối phương.
Tôn Mỹ Lâm cũng cảm thấy có chút không đúng, đây chắc chắn không phải là quen biết bình thường, nhưng hiện tại, cô ta không có thời gian để hỏi han nhiều, Vương Hiển Chi đã vào trong biệt thự, cô ta vội vàng chạy theo.
“Vương Hiển Chi được người đời gọi là Thánh Thủ, nghe nói, trong lúc một người tai to mặt lớn hấp hối, chính ông ấy đã cướp người về từ chỗ Diêm Vương, sao anh lại quen ông ấy vậy?”
Trên đường về, Phương Thủy Y tò mò nhìn Trương Trần, hai ngày nay cô cảm thấy cứ như mình chưa từng quen biết Trương Trần vậy.
Trương Trần thuận miệng đáp đại hai câu, đó đều là chuyện cũ ngày xưa thôi!
Thấy Trương Trần không muốn kể tỉ mỉ, cảm giác kỳ quái trong lòng Phương Thủy Y càng nhiều hơn, nhưng ngược lại, cô lại không thấy tức giận.
Trước kia, chỉ cần cô hỏi, Trương Trần biết gì thì đều sẽ khai hết, đương nhiên, cô cũng không có gì để hỏi Trương Trần, một người luôn sống như con heo thì có gì để mà hỏi gì chứ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!