Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

CHƯƠNG 90 GỌI THÂM TÌNH

Tiêu Mộng lại xị mặt ra, hỏi anh ra: “Không lấy tiền, còn có điều kiện gì khác nữa?”

Trần Tư Khải nhếch mép cười xấu xa: “Em nhất định… phải trở thành người phụ nữ của tôi…”

Hơi nóng anh ta phả ra, vờn quanh khuôn mặt cô.

Bên trong hơi ấm nóng đó, Tiêu Mộng cảm nhận được mùi toan tính.

“Hừ! Biết ngay anh không có lòng tốt mà! Vậy tôi vẫn nên nợ anh tiền đi!

Anh giảm bớt đi, 35 tỷ, nhiều quá.

3 tỷ rưỡi, được không?

3 tỷ rưỡi là được rồi!”

Tiêu Mộng dính lấy trong lòng Trần Tư Khải, nhún vai,

Bờ ngực đầy đặn của cô, thoáng cái liền cọ lên người anh ta,

Cọ đến mức cổ họng Trần Tư Khải khô khốc.

Mơ hồ đáp một câu: “Được được được, đồng ý với cô.”

“Yeah yeah yeah! Anh không được nuót lời nha! Như này tôi có thể trả sạch nợ rồi!”

Cô ở trong lòng anh ta, vui vẻ cọ như thế…

Trêu chọc cho anh ta cả người nóng bừng lên, khô nóng.

Dường như trong ánh mắt anh ta mang theo một dòng điện, mạnh mẽ bao trùm lấy cô.

“Hiện giờ tôi xin phép em…”

Anh ta cúi đầu thở dốc.

“Xin phép gì?”

Tiêu Mộng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng chỉ còn 3 tỷ rưỡi, hơi ngây ngốc.

“Xin phép… môi lưỡi dây dưa… với em…”

Anh ta nhả từng chữ một, mang theo ma thuật không đếm rõ được,

Dường như, chỉ nghe thấy anh ta nói vài chữ,

Nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được khát vọng của anh ta với cô.

Tiêu Mộng sững sờ, còn chưa có cơ hội nói “Không được!”

Môi của anh ta đã điên cuồng quấn lấy môi cô.

Cô giống như hoa thuốc phiện, đẹp như thế, nhưng lại tràn đầy dụ hoặc không thể chối từ.

Một khi đã dính vào, không thể nào rời ra được?

Anh ta ra sức cọ lên người cô,

Dường như muốn cô hoàn toàn vào dung nhập trong cơ thể mình,

Hôn rất cuồng dại, rát bá đạo.

Anh ta tham lam hút lấy ngọt ngào trên người cô,

Bàn tay hơi run run, chạy loạn trên cơ thể cô…

Nơi đàn hồi… đầy đặn… xinh đẹp…

Nơi thon mảnh… mềm mại… eo…

Tay của anh ta chạm đếm đâu, đều sẽ dấy lên một ngọn lửa,

Cháy lên khiến cả người Tiêu Mộng nóng rực.

“Ưm…” Cô nhẹ giọng kêu lên.

Tiếng kêu kia, giống như chim vàng anh trong thung lũng,

Êm tai như thế, mê hồn như thế!

“Ừ…”

Trần Tư Khải khẽ kêu, lấy tay hất hết chai lọ trên bàn xuống,

Ôm chặt lấy Tiêu Mộng, đè cô lên mặt bàn.

Rượu thơm mát còn sót lại trên bàn,

Làm ướt áo của Tiêu Mộng,

Cô cảm thấy sau lưng mát lạnh,

Đầu óc bỗng tỉnh táo lại.

Trời ạ, cô đang làm gì thế?

Một câu “Tôi thích em” đơn giản của Trần gấu xấu xa đã khiến cô buông thả chính mình rồi sao?

Đã có thể tùy tiện sàm sỡ cô sao?

Cô duỗi tay ra, muốn đẩy người đàn ông cao to đang đè lên mình ra.

Thế nhưng, hai tay của cô lại bị Trần Tư Khải giữ lại,

Đè lên đỉnh đầu cô.

Cô cảm thấy mặt bàn rất cứng,

Khiến cho lưng cô đâu đớn.

Không nhịn nổi, người cô ưỡn về phía trước,

Ngực cô lại càng gần anh ta hơn,

Dường như đang chờ anh ta ngắt lấy.

Bờ ngực săn chắc của Trần Tư Khải đè xuống,

Khẽ cọ lên bờ ngực đầy đặn của cô,

Anh ta phát ra từng tiếng kêu khó mà khống chế được.

“Mộng… Mộng… Mộng…”

Anh ta say đăm gặm lấy vành tai cô,

Thâm tình gọi cô.

“Mộng… Cho tôi đi… Cho tôi đi…”

Cho anh ta cái gì?

Tiêu Mộng vẫn hơi ngạc nhiên.

Dù sao cũng là hủ nữ (*) từng xem qua phim đen,

Lập tức liên tưởng đến đám phụ nữ trong phim đó,

Quấn lấy eo người đàn ông, ra sức uốn éo thân người,

Gọi nụng nịu cái gì mà: A, anh cho em đi, xin anh cho em đi…

Mồ hôi lạnh chảy ra…

Không phải Trần gấu xấu xa đang cầu hoan chứ?

Cầu… hoan?

Hoan gì chứ?

Không phải là… cởi quần áo, làm chuyện hoan ái kia chứ?

Không được không được… Không thể được!

Một lần lỡ chân đã đành, sao cô có thể làm loại chuyện hồ đồ đó chứ?

“Đừng, đừng… Đừng như này… Không, không được…”

Tiêu Mộng mơ hồ nói, mang theo tiếng thở dốc như mèo con,

Nghe giống như tiếng nũng nịu ỏn ẻn.

Anh ta thở hồng hộc, nụ hôn nóng bỏng rơi khắp mặt co,

Từ mặt cô, dần dần đi xuống,

Hôn đến cần cổ cô,

Khí nóng trong miệng anh ta, hoàn toàn phả lên xương quai xanh của cô.

“Lúc nào?

Lúc nào mới có thể cho tôi?

Cho tôi một thời hạn chắc chắn, được không?

Em biết đấy… nhóc… em cứ lượn lờ trước mắt tôi như này,

Lại cứ không cho tôi ăn…

Điều này rất tàn nhẫn, đối với đàn ông.

Không tin, em sờ thử xem…”

Không chút báo trước, anh ta bỗng nắm lấy tay cô,

Đặt vào nơi khóa quần anh ta.

“A…” Tiêu Mộng xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp càng thêm dồn dập.

“Tôi không muốn sờ… không muốn… Anh xấu lắm…”

Trần Tư Khải ấn chặt tay cô, để cô cảm nhận nó,

Không cho cô buông tay ra.

“Cảm nhận được chưa?

Hiểu là tôi khó chịu chưa?

Em có biết, em chính là cô nhóc dày vò tôi…”

Trần Tư Khải dựa lên ngực cô, thở dốc,

Trong mắt tràn đầy dục vọng,

Môi rất đỏ, rất đỏ,

“Nhóc, có phải tôi rất xấu xa không? Hả?”

“Xấu xa cực kỳ! Tôi không muốn sờ anh! Buông tay tôi ra!”

“Em nói ‘anh xấu lắm’ lần nữa cho tôi nghe xem…”

Anh ta mê hoặc cô.

Tay của Tiêu Mộng chạm vào thứ nóng rực và to lớn kia,

Cô xấu hổ đến mức sắp ngất đi,

Nào còn nghĩ được gì nữa,

Nhanh chóng nói: “Anh xấu lắm, anh xấu lắm, anh xấu lắm…”

“Vậy sao? Vậy tôi xấu xa một lần cho em xem, thế nào?”

Anh ta khẽ cười, nhào tới, hôn cô lần nữa.

Khi bị anh ta hôn lên ngực,

Tiêu Mộng kêu thất thanh, đồng thời trong đàu nghĩ:

Xong rồi, xông rồi… Tôi xong đời rồi…

Tôi bị mê hoặc rồi…

Tôi là hủ nữ… Tôi là sắc nữ (*)…

Tôi kìm lòng không đậu mà cởi thắt lưng của anh ta…

Lúc này Tiêu Mộng biết rõ, phụ nữ cũng rất dễ dàng bị khơi dậy… dục cái gì đó.

Giống như bây giờ, cô bị nụ hôn nồng nhiệt của anh ta bao trùm,

Cả người đều đang rực cháy…

Áo không chỉnh tề, lộ ra mảng lớn da thịt…

Khẽ run rẩy dưới thân người anh ta.

Còn nụ hôn chết người của anh ta, vẫn đang châm lửa khắp người cô…

Đặc biệt là nơi khó nói kia, anh ta càng hôn triền miên.

Lần đầu Trần Tư Khải tốn nhiều công sức trên người phụ nữ như này,

Thì ra anh ta cảm thấy phụ nữ rất bẩn,

Anh ta không thèm hôn.

Nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy cô nhóc dưới thân mình,

Cả ngời đều ngọt mềm như bơ,

Anh ta hôn cô, anh ta kích động như thế.

Khi Trần Tư Khải khẽ thăm dò vào giữa chân cô,

Tiêu Mộng hét lên, tay ôm chặt lấy.

“Không, không được… anh dám động vào chỗ đó, tôi, tôi, tôi liều mạng với anh!”

Nửa trên lõa lồ, váy đã sớm bị cởi ra, ném lên trên sofa,

Cả người chỉ còn chiếc quần lót kia.

Cô kiên quyết bảo vệ mảnh trận địa cuối cùng!

Trần Tư Khảo hà hơi nóng, nhìn cô,

Khẽ hỏi: “Em muốn tôi không?”

Muốn!

Suýt chút nữa Tiêu Mộng hét lên.

May là cô cắn chặt răng, giữ chặt câu này trong miệng.

Tiêu Mộng đỏ mặt xấu hổ, trề môi, nói rất không vui:

“Anh cố ý đối xử với tôi như này… Hừ…

Anh cố ý khiến tôi mất phương hướng…

Anh xấu lắm!

Thật ra tôi không hề có ý gì về chuyện đó…

Đều tại anh…”

Hại cô mất mặt thế này, dường như quần lót cũng ướt rồi.

“Haha, trách tôi cái gì?”

Anh ta vẫn đè trên người cô, dùng đầu mũi cọ cọ lên da thịt non mềm của cô.

Đó là một loại không khí mập mờ không thể nói thành lời…

“Trách anh! Khiến giờ trái tim tôi loạn như cào cào.

Vốn dĩ tôi không phải thế này…

Đều tại anh… Giờ tôi hơi khó chịu…”

Không nói rõ được là khó chịu thế nào, dù sao cũng cảm thấy cả người không bình thường.

Dường như cô là bánh bao trong lò hấp,

Bị từng đợt khí nóng bao trùm,

Chỗ nào cũng cảm thấy trống rỗng!

Trần Tư Khải cong môi cười xấu xa.

Hừ, nhóc, không chịu nổi sự tiến công của tôi sao?

Em không hiểu đúng không? Đây gọi là… động tình…

Hahaha…

Trần Tư Khải rất hài lòng, hôn nhẹ lên cằm cô,

Nhẹ nhàng chống thân người dậy, rời khỏi Tiêu Mộng.

Được rồi, đây là mở đầu rất tốt.

Anh ta tin tường, không lâu sau,

Anh ta có thể thuận lợi ăn sạch cô nhóc đáng yêu này.

Haha, có phản ứng rồi chứ?

Thật sự là một cô nhóc mẫn cảm…

Tiêu Mộng không ngờ, Trần Tuần Khải ở vào trạng thái sói đói vồ mồi,

Sao có thể đột nhiên dừng lại chứ,

Hơn nữa người ta còn như không có chuyện gì,

Thu dọn quần áo của mình, còn ném váy của cô cho cô.

“Hử? Em còn ngây ra đó làm gì?

Thời gian hôn kết thúc rồi!

Em bày ra đó là có ý gì?

Lẽ nào… Em đang ám thị cho tôi,

Chỉ hôn thôi em không thỏa mãn…

Em muốn vận động càng thêm kịch liệt, càng có chiều sâu hơn…”

Trần Tư Khải cười xấu xa, Tiêu Mộng đã xấu hổ đến mức mặt đỏ như trái cà chua.

Tên Trần gấu xấu xa đáng chết!

Biết ngay anh ta lòng dạ xấu xa lắm mà!

Suýt chút nữa cô đã bị câu “Tôi thích em” của anh ta làm cho mê mẩn!

Còn cho rằng anh ta sẽ trở nên tốt hơn? Có lòng tốt?

Ôi trời ơi, sao có thể có chuyện này chứ?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!