CHƯƠNG 89 89 TÔI ĐÃ THÍCH EM
Chưa từng để ý đến ai,
Kiêu ngạo giống như bậc đế vương,
Hihi… không ngờ…
Cậu nhìn cái người phụ nữ Tiêu Mộng này xem, cậu yếu đuối như mèo vậy.
Yeah! Hời rồi!
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng vào lòng, vẫn suy nghĩ chu đáo như trước,
Không hề quay đầu, nói rõ ràng:
“Diệc Hàn, vừa rồi không phải nói mắt cậu díp vào sao?
Còn không về nghỉ ngơi đi?”
“Hả? À… Đúng thế đúng thế, tôi buồn ngủ lắm,
Vậy tôi đi trước nhé!”
Lưu Diệc Hàn trợn tơ mắt, trán đầy mồ hôi lạnh.
ĐM, Tư Khải ơi là Tư Khải, nói cậu không phải là con người, tuyệt đối không oan chút nào,
Đã lúc này rồi, cậu vẫn nhớ đuổi tôi đi?
Lưu Diệc Hàn cầm áo khoác, nhanh chóng trốn đi.
Tiêu Mộng vừa nhìn, trong căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh ta,
Hơn nữa, hiện giờ cô còn đang ở trong vòng tay một tên say rượu,
Cô bắt đầu hoảng loạn.
“Này, này, anh ôm tôi làm gì, nóng quá, buông tôi ra.”
Cô vặn vẹo trong lòng Trần Tư Khải, đương nhiên anh ta sẽ không buông cô ra,
Lại càng ôm chặt hơn.
Anh ta cúi đầu. môi anh ta và mặt cô, ngày càng gần hơn.
Cô có thể cảm nhận được, từng trận hơi nóng phả ra từ lỗ mũi anh ra.
Phả lên mặt cô… nóng bỏng, mà ngây ngất.
Mắt của anh ta, nhìn sâu vào cô,
Dường như mắt của anh ta như một hồ nước sâu, có thể hấp dẫn cô bước vào.
Cô dán chặt lên bờ ngực của anh ta,
Cơ ngược săn chắc mà cứng rắn,
Đương nhiên, còn tỏa ra hơi ấm nam tính,
Tiêu Mộng là một cô bé mẫn cảm,
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên ngực trái của Trần Tư Khải.
Đó là lực đập rất mạnh, khiến trái tim cô cũng rung động theo,
Tiêu Mộng cảm thấy, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, cô nhìn vàoi mắt anh ta, hơi run rẩy.
Tay của anh ta, khẽ nhấc lên,
Dịu dàng khẽ lướt qua tai cô,
Vuốt theo tóc cô…
Động tác chậm rãi mà tiềm ẩn nguy hiểm này của anh ta, khiến Tiêu Mộng sợ đến mức cả người căng cứng.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay của anh ta, khẽ chạm lên da mặt cô,
Nhẹ như thế, cẩn thận như thế, dường như cô là trân bảo của anh ta.
Trái tim Tiêu Mộng bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, mắt chớp liên hồi.
Quá, quá căng thẳng…
Cuối cùng, ngón tay của Trần Tư Khải, khẽ vuốt qua môi cô,
Dọc theo viền môi, vuốt nhẹ yêu thương,
Cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói chuyện:
“Vì sao… phải rời xa tôi?”
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, say đắm.
“Hả? Nói cho tôi biết, vì sao… rời xa tôi?”
Anh ta lại khẽ hỏi lại một lần.
Cả người Tiêu Mộng khẽ run lên, giọng nói run run:
“Không phải là rời xa anh, mà là từ chức.”
Vì sao lại gọi là rời xa anh ta chứ?
Giống như cô là vợ của anh ta, ngoại tình, ôm tiền của anh ta chạy theo người đàn ông khác vậy.
Lời này nói không chính xác!
Chẳng qua cô chỉ từ chức mà thôi.
Cái xã hội này, mỗi ngày đều có bao nhiêu người bị xa thải, đổi ông chủ, đồi nghề!
Trần Tư Khải đã nắm lấy tay cô, khẽ than thở:
“Tôi đã làm gì khai, khiến cô tức giận,
Cô nói cho tôi biết, tôi có thể sửa.
Nhưng cô không thể không nói tiếng nào rồi biến mất,
Cô có biết cả chiều tôi không tìm được cô không?
Cô có biết, ở đây… tôi rất đau không?”
Trần Tư Khái cầm tay cô, đặt lên ngực trái của anh ta,
Mắt thâm tình nhìn cô, nhắc lại: “Rất đau, rất đau!”
Á. (⊙_⊙)
Tiêu Mộng bị biểu cảm và hành động này của anh ta làm cho chấn động.
Cả người cô giống như bị sét đánh, ngây ngốc đứng ở đó!
Thình thịch, thình thịch… Đó là âm thanh trái tim bé nhỏ của cô đập điên cuồng.
Có, có thể… đừng sến súa như này được không?
Nghe anh ta nói, trái tim cô cũng co rút theo.
Cô không để ý rằng, hai ngọn đồi đầy đặn trước ngực cô,
Lúc này đang ép lên người anh ta,
Còn tay anh ta, một bàn tay còn đang xấu xa ôm lấy mông cô.
Hiện giờ cô hoàn toàn hãm sâu vào trong ánh mắt của Trần Tư Khải!
Cô mở to đôi mắt như mắt mèo, ánh mắt ngây ngốc, không dám tin nhìn Trần Tư Khải.
Trong mắt cô, khuôn mặt đẹp trai của anh ta, dần dần lại gần cô.
Gần thêm một chút, một chút nữa… cho tới khi… môi của cô bị anh ta khẽ ngậm lấy.
Lập tức, mùi rượu ập tới, còn có mùi hương trên cơ thể anh ta…
Tiếp đó, nụ hôn này trở nên nóng bỏng và nhiệt tình.
Trần Tư Khải giống như thú dữ đã đói lâu ngày, ôm lấy khuôn mặt cô,
Tham lam đòi lấy.
Tiêu Mộng lại khẽ nhắm mắt lại, bị anh ta truy đuổi, bị anh ta đòi hỏi, bị anh ta chiếm alasy…
Lưỡi của anh ta, giống như hút lấy tất cả sức lực trên người cô,
Trêu chọc lưỡi của cô, khiến cô không thể nào thoát được.
Nụ hôn này, dài lâu như thế…
Nồng nàn như thế…
Cuồng loạn như thế…
Hôn đến mức Tiêu Mộng hoàn toàn không còn chút sức lực nào,
Mềm nhũn nằm trong lòng anh ta, thở dốc.
Môi sưng đỏ, bị anh ta gặm đến tê dại.
Lưỡi cũng hơi tê tê.
Đầu lưỡi còn hơi sưng lên…
Ngón tay thon dài của Trần Tư Khải,
Nho nhã nâng cằm cô lên,
Bắt cô nhìn thẳng vào anh ta.
Môi anh ta gần như dán lên môi cô,
Nỉ non: “Tôi không biết bây giờ tôi làm sao nữa…
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ…
Tiêu Mộng… Tôi nghĩ,
Có lẽ… Tôi đã thích em…”
(⊙_⊙)
Tiêu Mộng trợn tròn mắt, ngây ngốc.
Anh ta, anh ta, anh ta nói gì cơ?
Tiêu Mộng… Tôi nghĩ…
Có lẽ… Tôi đã thích em…
Đã thích em…
Đã thích em…
Đã thích em!!!
Tiêu Mộng hít sâu một hơi!
Sao có thể chứ?
Con cưng của trời của tập đoàn Thiên Nhất, vậy mà lại… thích một học sinh cấp ba như cô?
Hơn nữa còn là người gia cảnh nghèo khó, mơ mơ màng màng, không tim không phổi, vẻ ngoài tầm thường như cô?
“Đừng, đừng đùa… Con người tôi… dễ coi là thật…”
Tiêu Mộng lắp bắp nói.
Cả người cực kỳ căng thẳng.
“Tôi không đùa với em.
Con người tôi, có thể phụ trách với tất cả những gì mình nói ra.
Tiêu Mộng, tôi rất bất lực,
Em đã cướp lấy trái tim tôi.”
Trần Tư Khải như cười mà cũng như không,
Hơi nóng lại ập tới lần nữa, anh ta lại hôn cô.
Răng môi dây dưa, lần đầu tiên Tiêu Mộng cảm thấy sự ngọt ngào không nói thành lời.
Hôn… Vẫn rất ngon…
Hôn đến khi Tiêu Mộng lại sắp ngất đi,
Trần Tư Khải ôm cô, vuốt tóc cô,
Dỗ dành: “Nói cho tôi biết, nhóc, hiện giờ em có thích tôi không?”
Tiêu Mộng thở dốc, mắt trợn to,
Nói: “Anh muốn tôi nói thật hay nói dối?”
Trái tìm của Trần Tư Khải, lỡ một nhịp, rồi trầm xuống,
Hít sâu một hơi, nói: “Nói thật.”
“Ồ, nói thật à…
Vậy chính là, giờ tôi không thích ai cả…
Hơn nữa, cảm xúc tôi dành cho anh, chỉ có sợ hãi.”
Đồng tử Trần Tư Khải co rút.
Anh ta hít thở sâu, đè xuống ngọn lửa nôn nóng trong lòng,
Nói: “Không sao, tôi hiểu.
Là do tính cách của tôi quá bá đạo,
Dọa em sợ.
Không sao, tôi có thể chờ em.
Chờ đến ngày em yêu tôi.”
Tiêu Mộng nói gở: “Nhỡ không có ngày đó thì sao?
Nhỡ tôi mãi vẫn không thích anh thì sao?
Anh biết đấy, tôi thích người giống như đàn anh của tôi.”
Tay của Trần Tư Khải, khẽ nắm chặt lại.
Có thể đừng nói thẳng thế được không?
Đừng thành thật như này?
Đừng đả kích người khác như vậy?
“Nếu thật sự em mãi vẫn không thể yêu tôi, vậy thì tôi sẽ buông em ra, hơn nữa chúc phúc cho em, thế nào?”
Trần Tư Khải nói lời trái với lòng mình, nhưng lại thầm quyết tâm:
Em nhất định phải yêu tôi! Nhất định!
Nếu em không yêu tôi, không sao, tôi có thể dùng biện pháp mạnh,
Giam cầm em ở bên cạnh tôi!
Tiêu Mộng gật đầu: “Ừ, như vậy còn được.
Tôi cảm ơn anh vì đã thích tôi trước, tôi rất có cảm giác thành tựu.
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai tỏ tình với tôi,
Những em gái tôi lại luôn có người tỏ tình với nó.
Tôi cũng rất buồn bực.
Haha, tổng giám đốc Trần, anh ưu tú như này, tôi có thể được anh tỏ tình,
Cho dù là anh lừa tôi, tôi cũng thỏa mãn rồi.
Hahaha, dù sao cũng là tổng giám đốc Trần của tập đoàn Thiên Nhất từng tỏ tình với tôi mà,
Rất có thể diện.
Còn nữa, nhất định anh phải hứa với tôi 3 điều!”
Trần Tư Khải nhướn mày: “Hử? Nói nghe xem, hứa cái gì?”
“Thứ nhất, không được tùy tiện hôn tôi.”
“Ờ… Cái này à… Vậy tôi muốn hôn em, thì làm thế nào?”
“Vậy thì nhịn đi! Không được tôi đồng ý, không được tùy tiện hôn tôi!”
Trần Tư Khải cũng không nói có đồng ý hay không, khẽ cười:
“Điều thứ hai thì sao?”
“Thứ hai, anh không được đè tôi rồi sờ lung tung… khiến người khác thấy sợ lắm.”
Khi nói điều này, Tiêu Mộng hơi đỏ mặt.
“Haha, còn gì nữa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!