CHƯƠNG 85 THÌ RA ANH GIẢ VỜ
“A a a a… Anh mau im miệng đi,
Giơ cánh tay qua đây!”
Kim Lân mím môi cười khẽ, khoác cánh tay lên vai Tiêu Mộng,
Cố ý dựa gần sát vào cô, dính chặt lấy,
Gần như một cánh tay đã hoàn toàn ôm cô vào lòng,
Sau đó cúi đầu, tì cằm lên vai Tiêu Mộng,
Môi của anh ta, cách đôi mai đỏ bừng của cô gần như thế, gần như thế…
“Anh chậm chút… có chóng mặt không?
Nếu có dấu hiệu chóng mặt, anh phải lập tức nói cho tôi nha!
Đi chậm chút… Anh nặng thật đấy…”
Tiêu Mộng là người thành thật, quả thật dùng hết sức mình để đỡ Kim Lân, rất cẩn thận dìu anh đi vào nhà vệ sinh.
Kim Lân liếc trộm cô gái gần trong gang tấc,
Ôm cô vào lòng, cảm thấy thật ấm áp,
Thật kích động, dường như đang có cả thế giới.
Trên người cô có mùi thơm nhẹ, mùi hương bay vào trong mũi anh ta.
Thơm đến mức anh ta hơi đứng núi này trông núi nọ, tim đập nhanh lên.
Thật là muốn… Thật là muốn ngậm lấy vành tai mềm mại này…
“Cẩn thận, dưới chân có bậc cửa… Ôi trời ơi…”
Tiêu Mộng dặn dò, nhưng Kim Lân chỉ mải nhìn cô,
Căn bản không nghe thấy lời cô nói,
Vừa sơ ý, chân liền vấp phải,
Cả người anh ta nhào vào bên trong.
Kéo theo Tiêu Mộng cũng nhào vào theo!
Thấy lưng Tiêu Mộng sắp đập mạnh vào bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch,
Thời khắc quan trọng, Kim Lân duỗi cánh tay ra, một cánh tay chống lấy thân người,
Cánh tay còn lại, ôm chặt lấy Tiêu Mộng.
Bảo vệ Tiêu Mộng trong lòng mình.
Mà tư thế này, khiến mặt anh chúi về phía trước…
Bụp…
Môi của anh, vừa khéo in lên môi cô…
(⊙_⊙)
Tiêu Mộng duy trì dáng vẻ kỳ lạ kia, bị anh kẹp chặt,
Ngây ngốc.
Đây là có chuyện gì thế?
Đỡ người bệnh vào nhà vệ sinh, cũng gặp phải chuyện không may như này sao?
Kim Lân cũng ngây người.
Vừa rồi anh ta chỉ lo cứu người,
Thật ra vẫn chưa có cơ hội háo sắc….
Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ… không háo sắc cũng không được.
Đã lên đến tận miệng, anh ta còn không ăn…
Có phải quá không nể mặt rồi không?
Ăn!
Kim Lân ngừng một lát, chỉ ngắn ngủi vài giây,
Anh ta đã phản ứng lại, cả người dựa về phía trước,
Dịu dàng chèn ép Tiêu Mộng,
Hai cơ thể dán chặt vào nhau,
Anh ta hơi nghiêng đầu, điều chỉnh góc thích hợp nhất,
Hôn lên đôi môi cô
“Ư ư ư…” Tiêu Mộng cuãng phản ứng lại.
Ra sức vặn vẹo thân người, phản kháng.
Vừa nhấc chân, liền đá mạnh vào đầu gối Kim Lân,
Đau đến mức cả người Kim Lân run lên, hơi buông lỏng ra.
“Con người anh! Chết cũng còn háo sắc!
Quá xấu xa! Không để ý đến anh nữa!
Tự anh đi vệ sinh đi! Tôi mới không thèm lo cho anh!”
Tiêu Mộng đẩy Kim Lân ra, hoảng sợ chui ra ngoài.
Kim Lân đỡ lấy đầu gối bị cô đá, hít một ngụm khí lạnh, nói:
“Bé con! Xin lỗi nha! Tôi không cố ý!
Thật đấy! Khi tôi phát hiện tôi hôn em, môi của em đã ở trên môi tôi rồi.
Không phải tôi cố ý làm thế, thật đấy, đây là sự cố ngoài ý muốn.”
Tiêu Mộng cất dọn hộp đồ ăn, tức giận kêu lên:
“Ngoài ý muốn cái quái gì chứ? Anh và tên gấu xấu xa nào đó giống nhau, đều thích bắt nạt phụ nữ!
Rất đáng ghét! Không thèm để ý đến anh nữa! Đi đây!”
“Đừng đi mà! Bé con, em đừng đi mà!
Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Xin em đấy, đứng đi vội thế mà.”
Vừa nghe Tiêu Mộng nói muốn rời đi, Kim Lân lập tức vội vàng,
Ba bước gộp làm hai, đuổi theo cô.
Tiêu Mộng trợn tròn mắt nhìn Kim Lân, nửa ngày sau mới run run giơ ngón tay, nói:
“À há… Thì ra anh giả vờ!
Tôi không đỡ anh, không phải anh vẫn có thể đi lại đấy sao?
Cậu Kim, tôi thật sự cạn lời với anh rồi.
Hừ, anh lừa đi, tôi không thèm đến thăm anh nữa!
Còn nữa, tôi bỏ ra một tiếng đồng hồ nấu cho anh ăn,
Mệt đến mức eo cũng đau mỏi, giờ tôi hối hận muốn chết!”
“Mộng! Bé con! Bé con! Đừng đi!
Tôi xin em đấy…Tôi sai rồi mà…”
Kim Lân cuống quýt đuổi theo, túm lấy cổ tay Tiêu Mộng,
Tiêu Mộng đang tức giận, sức lực rất khỏe,
Dùng sức hất cánh tay, đầu gối Kim Lân vẫn còn đau,
Thoáng cái liền bị cô nhóc hất ngã trên mặt đất.
Tiêu Mộng cũng vì sức của mình mà líu lưỡi,
Muốn quay lại đỡ Kim Lân, nhưng nghĩ lại, hừ,
Nói không chừng ngã cũng là giả vờ, khinh thường!
Tiêu Mộng cầm đồ của mình rồi mở cửa đi ra.
Dọa cho trợ lý đang vừa lau nước mắt vừa kêu than cậu chủ mình số khổ ở bên ngoài giật thót mình.
Hổn hển! Thoáng cái anh ta liền nhảy cẫng lên.
Với kinh nghiệm hai lần, anh ta phát hiện,
Chỉ cần sau khi cô Tiêu này rời đi, cậu chủ nhất định sẽ cáu um một trận.
Tiêu Mộng tức giận bước nhanh mấy bước, rồi lại dừng lại,
Quay mặt nhìn trợ lý còn đang hoảng sợ, nói:
“Anh đi vào đi, cậu chủ nhà anh đang nằm trên mặt đất. Còn nữa,
Tôi khuyên anh coi bô của cậu chủ nhà anh nhuư rác mà ném vào thùng rác đi,
Cậu chủ nhà anh đi lại tốt lắm!
Còn nữa, cậu chủ nhà anh thật sự nên đi làm diễn viên, thật sự là một hạt giống tốt!”
Tiêu Mộng nói một hơi cho đỡ giận, rồi xoay người rời đi.
Trợ lý và y tá nhìn nhau, cùng vội vàng đi vào trong phòng bệnh.
“Trời ạ… Cậu chủ… Sao cậu lại ngồi dưới đất thế!”
Trợ lý vừa thấy Kim Lân đang thất hồn lạc phách ngồi trên mặt đất, ngây ngốc,
Anh ta sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
“Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu sao thế?
Nào, đứng lên, chúng ta không ngồi dưới đất…”
Y tá cũng nhanh chóng giúp trợ lý, cùng nhau đỡ Kim Lân ngồi lên giường.
Cả người Kim Lân đang ngây ngốc,
Lẩm bẩm yếu ớt,
“Bé con của tôi đi rồi… Ôi, nhanh như vậy đã đi rồi.”
Hai câu này, nói đi nói lại, thật sự giống như bệnh nhân tâm thần.
Trợ lý truy hỏi: “Cậu chủ, cậu có muốn nôn không?
Vừa rồi ăn nhiều đồ như vậy, có muốn nôn không?”
Kim Lân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, tỉnh táo lại,
Nhíu mày, gõ lên đầu trợ lý hai cái,
Gầm lên: “Khó khăn lắm người phụ nữ của tôi mới làm đồ ăn ngon cho tôi, cậu lại giục tôi nôn ra?
Cậu bị điên à? Tìm chết hả?”
Huhuhu… Trợ lý ôm đầu mình, ngổn ngang trong nước mắt.
Sao cậu chủ lại khó phục vụ thế chứ?
*
Tiêu Mộng ngồi trên xe buýt, cô muốn đến Dạ Mị tiếp tục làm việc.
“Bực chết mất, bị tên điên kia chọc cho mình sắp phát điên rồi,
Tên Kim Lân này, tức chết tôi mất!
Rõ ràng có thể tự mình đi lại, anh ta lại còn giả vờ như thế, đáng ghét!”
Tiêu Mộng ngồi trên xe buýt, nhớ tới Kim Lân,
Phồng má tức giận.
Vừa khéo trên xe buýt lướt qua quảng trường, Tiêu Mộng nhìn về phía đài phun nước.
Ớ?
Bóng dáng trên băng ghế dài kia là ai?
Nhìn… thật quen!
A, không phải chứ… Kia là Tô, Tô Lam sao?
Trời ạ! Trời đã tối thế này, sao cô ta còn ngồi ở đó chứ?
Đã giờ này rồi, đèn đường cũng không tính là rất sáng,
Một mình cô ta ngồi ở đó, có thể vẽ gì chứ?
“Xuống xe!”
Đến trạm tiếp theo, Tiêu Mộng vội vàng xuống khỏi xe buýt.
Cô đeo balo, trong lòng ôm hộp đồ ăn,
Chạy chầm chậm về phía quảng trường.
Hồng hộc… Cô đỡ ngực, thở dốc,
Đứng bên cạnh Tô Lam.
Tô Lạm từ từ ngước mắt lên,
Khi cô ta nhìn thấy Tiêu Mộng, khóe miệng hơi cong lên.
“Haha, là cô à, lại gặp cô rồi, thật là vui quá.”
Tô Lam cười, giống như bức tranh thủy mặc của vùng Giang Nam, khiến người khác có cảm giác cực kỳ bình yên.
Thật sự là một cô gái xinh đẹp có nội hàm!
Tiêu Mộng thầm đánh giá Tô Lam như thế.
Cô cũng cười với Tô Lam: “Tô Lam! Sao chị vẫn ở đây?
Đã mấy giờ rồi? Cũng 9 giờ rồi chứ?
Vì sao chị còn chưa về nhà?”
Tô Lam chỉ lên ầy trời, khẽ nói: “Tôi đang ngắm nhìn nó.”
Nó? Nó là cái gì?
Tiêu Mộng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời,
Ồ, mặt trăng trên bầu trời, không quá tròn trịa,
Thế nhưng rất sáng.
“Ồ, mặt trăng à, quả thật rất đẹp. Hihi.”
Tiêu Mộng là người sống vô tư, ngốc nghếch nhìn lên bầu trời, cười ngốc nghếch.
“Rất đẹp, đúng không?” Tô Lam cũng ngẩng đàu lên nhìn bầu trời, dáng vẻ rất say mê.
“Ừ ừ, thật sự rất đẹp.”
Tiêu Mộng lại cúi đầu, nhìn dáng vẻ bình thản Tô Lam.
Không nói rõ được cô gái này để lại cho người khác ấn tượng gì, tóm lại,
Khiến Tiêu Mộng muốn quan tâm đến cô ta.
Rõ ràng, cô ta còn lớn hơn Tiêu Mộng mấy tuổi, nhưng Tiêu Mộng lại cảm thấy…
Đây là một cô gái thiếu thốn tình cảm.
Tô Lam cười khổ, giọng nói giống như sương mù mờ mịt:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!