CHƯƠNG 74: ĐỀU TẠI TÔI QUÁ NGỐC
Từ khi nào nói một chuyện yêu đương nhỏ lại hận không thể không động vào những người phụ nữ khác? Hôm nay một người phụ nữ cũng không gặp mặt? Tôi nghe nói cô ba nhà họ Dương nhận được tin, hôm nay phải tới thăm cậu.”
Đây là sự thật.
Cô ba nhà họ Dương kia vì gọi điện thoại cho Kim Lân, mà Kim Lân hờ hững lạnh lẽo khiến cho cô ta dường như mắc bệnh tương tư. Cô ta không có cách nào liền gọi điện thoại đến cho Lôi Bạc, không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi Kim Lân đang ở đâu.
Nghe thấy giọng điệu cứng rắn như sắt của cô ba nhà họ Dương giống như chỉ cần cô ta không nhận được tin tức về Kim Lân, thì cô ta sẽ chuẩn bị nhảy cầu tự sát, vậy nên Lôi Bạc đã đem chuyện Kim Lân nằm viện nói cho cô ta biết, có lẽ hôm nay cô ba nhà họ Dương chắc chăn sẽ đến thăm Kim Lân.
Kim Lân mở hộp cơm của Lôi Bạc ra, dùng thìa đảo lên và ăn. Nghe thấy lời này của Lôi Bạc thì lông mày nhíu chặt lại, anh ta thở dài: “Cô ba nhà họ Dương nào? Còn nhà họ Ngưu, nhà họ Mã thì sao? Cậu cho rằng tôi muốn có một vườn bách thú sao? Sau này những chuyện như vậy cậu đừng có kéo tôi vào. Cậu muốn mất hết kiểm soát sao! Lần trước ở tiệc rượu nhìn thấy cô ba gì đó kia, thật sự buồn nôn chết tôi! Tôi nói với cậu này, cô ta đúng là từ cổ đại xuyên không tới đây, tóc trên đầu giống như một chiếc bánh ga tô ba tầng! Má ơi, đừng dọa người như vậy chứ! Cộng thêm việc trên gương mặt kia chát phấn giống như thạch cao, như một con quỷ cái! Tôi mới không thèm gặp cô ta! Hơn nữa, ngộ nhỡ lúc đó, vị tiểu bảo bối nhà tôi đụng phải, vậy tôi còn có thể làm sáng tỏ được sao? Ngộ nhỡ tiểu bảo bối nhà tôi nghi ngờ tôi và cô ta có gì đó với nhau thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không cho bảo vệ cho cô ta vào, trực tiếp đuổi đi.”
Lôi Bạc hé cười, hỏi dò: “A Lân, tôi hỏi cậu nha, nếu như những người phụ nữ khác cũng tới thăm cậu thì sao?”
Kim Lân mở to mắt, đang nhai đồ ăn ngon lành, lông mày hơi nhíu một cái, nói: “Nói nhảm! Một người tôi cũng không gặp! Bây giờ thấy ai tôi cũng buồn nôn, ngoại trừ tiểu bảo bối nhà tôi khiến tôi không cảm thấy buồn nôn, tiểu bảo bối nhà tôi vô cùng đang kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mũm mĩm kia, bờ môi hồng nộn non mềm kia… Hiii, lúc hôn hương vị thật tốt!”
Lôi Bạc nhún nhún vai: “Ừm… Cũng đã vào tay cậu, có lên giường chưa?”
“Đồ khốn kiếp! Tiểu bảo bối nhà tôi có thể khinh nhờn sao?”
Kim Lân hung hăng lườm Lôi Bạc một cái, sau đó nhìn lên trời tượng tượng, nuốt nước bọt một cái, sau đó bổ sung nói: “Đương nhiên, tôi cũng muốn sớm chiếm hữu cô ấy, nhưng người ta không đồng ý, làm sao tôi có thể để cho tiểu bảo bối của mình không vui chứ. Haizz, tôi thèm sắp chết rồi!”
Lôi Bạc gật đầu, muốn cười lại không dám cười, nói: “Vậy được! Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục dụ dỗ tiểu bảo bối của cậu. Hắc, cậu cứ mở miệng là lại gọi một câu tiểu bảo bối, tôi còn tưởng đấy là con của cậu!”
Kim Lân gào lên: “Lôi Bạc đáng chết! Có gan thì cậu đừng đi! Vừa rồi cậu mới nói tiếng lời người sao? Cái gì mà con của tôi? Cậu như vậy không phải tự nhiên khiến cho tôi cảm thấy có tội khi dụ dỗ cô ấy lên giường sao?”
Kim Lân nói xong, bản thân cũng vui vẻ.
Dạ dày cuối cùng tốt lên một chút.
Vừa rồi sự khó chịu kia… giống như là bị rửa dạ dày vậy.
Tiêu Mộng này, thật sự là cực phẩm.
Nấu cho anh ta một bữa cơm cũng có thể làm trò cười cho thiên hạ đến mức này.
Lôi Bạc lắc lư thân thể, cười khoát tay từ biệt, nói: “Lúc trưa ở quán cơm tôi cũng gặp Tư Khải, tên kia cũng có một bữa tiệc rượu rất quan trọng, cậu ta đã nói với tôi, buổi chiều đến chỗ cậu ta một chút, tôi đi trước đây.”
Kim Lân đợi đến khi Lôi Bạc rời đi, đầu tiên là hung hãn gào lên:
“Cái tên xui xẻo khốn kiếp nhà cậu! Bảo cậu mau chóng đổ bát mì đi thì cậu lại tán gẫu với mấy cô gái nhỏ! Muốn bị trừ tiền lương đúng không?”
Tên thủ hạ kia nước mắt giàn dụa, vội vàng mang bát mì hoành thánh đi.
Hắn ta nghĩ: Mình thật sự không may, cậu chủ nín nhịn trước mặt Cô Tiêu, trong nháy mắt liền đổ lên đầu mình.
***
Lại nói đến Tiêu Mộng, cuối cùng cũng dứt bỏ được Kim Lân đại phiền phức. Cô vui vẻ hơn hở nhảy lên xe buýt trở về, vẻ mặt vẫn còn đang oán trách. Bát mì hoành thánh kia mình vẫn không được ăn một cái, cô phẫn uất đến mức nào!
Lúc này, Bạch Mị điện thoại liền đánh tới. “Chị Mị, a a a…”
Tâm trạng Tiêu Mộng rất tốt.
Cậu Kim cũng đã đẩy đi, hơn nữa chính anh ta cũng đã đồng ý sẽ không tìm lỗi nữa! Thiên hạ thái bình!
“Ô ô ô…” Lại nghe được tiếng khóc bi thảm ở đầu bên kia của Bạch Mị truyền tới.
“Tiêu Mộng ơi… Chúng ta xong đời rồi! Tôi quá là ngu ngốc, đều tại tôi, đều tại tôi! Ô ô ô, trước khi chết, cô hãy đánh tôi một trận, đều do tôi hại, ô ô ô…”
Tiêu Mộng bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô trợn mắt, hít sâu một hơi nói: “Tôi nói này chị Bạch Mị, chị không sao chứ? Đang tốt đẹp lại làm gì vậy? Chị đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Hay là chị đang luyện tập lời thoại nào đó của kịch bản, chị thật là kỳ lạ, cái gì mà chết hay không thế?”
Bạch Mị khịt mũi, tiếp tục khóc: “Đều tại tôi! Đều là lỗi của tôi! Tôi quá ngu ngốc! Khi tôi làm nhân bánh cho cậu Kim, vì chưa làm bao giờ nên tôi lên google tra cách làm, bỏ ba thìa muối, kết quả là…”
Kết quả cái gì?
Tiêu Mộng nghe vậy cũng không hiểu ra sao: “Kết quả thế nào?”
“Ô ô ô ô, sau đó tôi mới biết, ba thì muối kia có lẽ phải là thìa nhỏ…”
“Vậy, vậy chị đã dùng loại thìa nào để đo?”
“Ô ô ô, tôi dùng thìa lớn để nấu cháo!”
“A a a! Chị nói cái gì? Thìa lớn? Mẹ ơi, như vậy không phải là bỏ cả cân muối vào sao? Trời ạ! Chị Bạch Mị, chị dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng sẽ thấy không đúng mà. Này, chị chưa từng nấu cơm sao?”
“Ô ô ô, đã từng… Nhưng chỉ là nấu mì ăn liền, trứng chần nước sôi, sủi cảo hoặc những món ăn nhanh đơn giản khác…”
Ong ong ong…
Tiêu Mộng trực tiếp có thể chết mất.
Trời ạ! Một cân muối để vào trong nhân bánh!
Vậy mà không…
Mặn chết người sao?
Bốp!
Tiêu Mộng ôm mặt.
Đau khổ nói vào trong điện thoại: “Vậy thì chết chắc thật rồi…”
Tiêu Mộng trở về văn phòng thế nào cô cũng không nhớ nổi. Tóm lại, vừa nghĩ đến việc để nhiều muối như vậy vào trong bát mì và được Kim Lân ăn hết, cũng không biết là mặn đến mức nào! Lúc này cô mới nhớ lại, vẻ mặt cứng đờ của Kim Lân lúc ăn miếng đầu tiên kia.
“Kim Lân là tên ngốc sao? Đầu óc thật sự có bệnh? Thứ khó ăn như vậy, tại sao anh ta vẫn còn ăn được. Trời ạ! Tôi thật sự không hiểu được người này!”
Không chỉ ăn, khi được cô đút cho ăn thì ăn một mạch…hết cả buổi tối!
Ôi…
Tiêu Mộng vừa nghĩ tới, thì đã cảm thấy đứa trẻ Kim Lân này là người đáng thương nhất trên thế giới.
Đô ăn mặn như vậy… Làm sao anh ta có thể ăn được?
“Ai nha, tội thật sự quá tàn nhẫn, tại sao tôi có thể để cho người ta ăn hết đồ ăn khó ăn như vậy chứ? Còn nói cho anh ta biết, đó là tự tay tôi làm… Mẹ kiếp, tay nghề của Tiêu Mộng tôi cũng không có kém như vậy mà! Đùa chứ! Tiêu Mộng tôi nếu như nấu món gì đó, còn không khiến cho thực khách cướp sạch sao?”
Không được! Cô quyết không thể để chuyện này đặt vào tay Bạch Mị
Người chị kia, mặc dù đến từ nông thôn, nhưng tài nấu nướng thật sự là kém đến mức không tưởng!
Tiêu Mộng đột nhiên nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu giống như có con kiến cắn mình vậy.
“Cô đang làm gì vậy? Cô nhóc! Cô nhóc!”
Ai đang gọi đầu vịt, đầu ngỗng?
Tiêu Mộng nằm sấp trên mặt bàn, không ngẩng đầu, trực tiếp trả lời một câu:
“Cút xa một chút! Bà đây đang phiền muộn!”
Quát xong, rất sảng khoái, im lặng một lúc cô mới kịp phản ứng:
Gì thế… Giọng điệu lạnh lùng rét buốt kia, tại sao lại giống với giọng điệu của con gấu xấu xa kia vậy?
Ách!
Tiêu Mộng ngồi thẳng người, nhìn Trần Tư Khải đang chống nạnh đứng trước bàn làm việc của cô.
Lại ngẩng đầu lên cao mấy chục độ.
Mẹ nó, ỷ vào việc dáng người anh cao lớn, nhất định phải đứng trước mặt tôi,
Tôi ngước mắt nhìn anh, anh dễ chịu nhưng cái cổ của tôi sắp gãy mất.
Vì để góc độ ngước mắt không lớn như vậy nữa, Tiêu Mộng vội vàng đứng lên,
Còn dùng tay sửa sang lại mái tóc đang lộn xộn của mình.
“Vừa rồi… Anh nói cái gì đó?”
Trần Tư Khải híp mắt, khuôn mặt tuấn tú nghiêng nước nghiêng thành, tất cả đều là sự nghiền ngẫm.
Vật nhỏ, lại còn học được cách nói bậy và hung dữ.
Được nha, rất thú vị, mức độ thú vị lại càng tăng thêm một chút.
Tiêu Mộng lập tức hạ thấp đi một chút!
Đôi mắt mở to nhìn sang hai bên một chút, đột nhiên chỉ vào bức vẽ đằng sau Trần Tư Khải hét lớn:
“Tổng giám đốc Trần anh nhìn xem, bức vẽ kia vẽ có thần đến mức nào, thi tình họa ý đến mức nào nha!”
(Bức vẽ kia, vẽ hai con chim đậu trên cày cây khô. Cái đó gọi là thi thình họa ý sao?)
Trần Tư Khải hơi quay đầu, hoàn toàn không nhìn vào bức vẽ gì đó.
Nhăn mũi lại, anh muốn xem cô nhóc này muốn làm gì.
Tiêu Mộng đột nhiên lại quay đầu lại, đặt tay lên trán khen ngợi: “Oa, thời tiết hôm nay thật tốt! Mây trắng từng mảnh từng mảnh…”
Lúc này Trần Tư Khải cũng không thể nhịn được, khóe miệng hung hăng co giật mấy lần, lạnh lùng nói:
“Ở chỗ này của cô lại có thể nhìn thấy bầu trời sao? Vậy cũng thật là kỳ lạ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!