CHƯƠNG 48: THĂM VIẾNG
“Chị Mị, muộn như vậy rồi, tên hâm đó cũng đã ngủ, hay là chúng ta ngày mai hãy đến thăm anh ta? Em sắp buồn ngủ chết đi được, ngoa ô…” Tiêu Mộng túm lấy tay của Bạch Mị, lại ngáp một cái thật lớn.
“Không được!” Bạch Mị quả quyết từ chối: “Chuyện của ngày hôm nay thì bắt buộc ngày hôm nay phải hoàn thành! Với cả, chuyện cầu xin người ta, đương nhiên muốn làm sớm rồi! Chúng ta nửa đêm đến mới có thể đủ nói rõ được sự chân thành của chúng ta. Cậu Kim mới không tức giận, cũng tha cho chúng ta.”
“Được rồi được rồi, nghe lời chị.”
Vì thế Bạch Mị đã phát huy cái mũi thính của mình, tìm người để hỏi, cuối cùng nghe ngóng được Kim Lân đang nằm ở phòng bệnh VIP.
Bạch Mị vui mừng kéo Tiêu Mộng chạy đến phòng bệnh VIP, vừa mới đến cửa thì đã bị sững sờ!
Trời ạ!
Giống như xã hội đen trong phim truyền hình vậy!
Một dàn người mặc đồ đen đứng ở cửa.
Bạch Mị và Tiêu Mộng mắt đều dại ra.
Hai người nhìn trái nhìn phải, tầng ày, căn bản không có ai đi lại, dù sao hai cô đứng đây một lúc rồi, cũng chưa nhìn thấy người nào bước vào.
Bạch Mị cũng ngây ngốc, đẩy đẩy Tiêu Mộng, nói: “Mộng, em qua đó hỏi thử đi, nơi này có phải là phòng bệnh của cậu Kim không?”
Tiêu Mộng toàn thân cứng nhắc, cũng bị dọa cho không nhẹ: “Tại, tại sao muốn em đi hỏi chứ? Chị tại sao không đi hỏi?”
“Em lớn lên nhỏ nhắn, nhìn em giống người tốt.” Bạch Mị lại đẩy cô vài cái.
“Thế thì lạ rồi, lẽ nào chị lớn lên giống người xấu?”
“Bảo em đi thì em cứ đi đi!”
Bạch Mị hung hăng đẩy Tiêu Mộng một cái, Tiêu Mộng mất đà chạy lên vài bước, sau đó chạy đến trước một người đàn ông.
Người đó sớm đã chú ý đến hai cô gái thập thò thậm thụt này rồi.
Giọng nói ồm ồm quát: “Làm cái gì đấy! Chỗ này không cho người khác đến quấy rầy, cút ra xa một cút!”
Giọng the thé như tiếng chuông, cộng thêm chút ồm ồm, dọa chết người rồi.
Tiêu Mộng lập tức rúm người lại, cắn môi nói: “Cái đó… đại ca…, tôi muốn hỏi một chút, cậu chủ Kim Lân có phải đang ở đây không? Chính là cậu chủ Kim Lân của tập đoàn tài phiệt vàng kim đó.”
Bạch Mị ở đằng xa dùng hai tay che mặt lại.
Bà cô tổ của chị, em nói cái gì đấy.
Kim Lân người ta không phải cậu chủ của tập đoàn tài phiệt vàng kim, mà là tập đoàn tài chính Vàng Bạc!
Mất nửa ngày, cô nhóc Tiêu Mộng này ngay cả người ta gọi như thế nào cũng không biết!
Choáng chết mất thôi…
Người của Chính Hổ Đường mà Trần Tư Khải lưu lại, càng ngạc nhiên hơn.
Vậy mà còn có cô gái không biết cậu chủ Kim Lân của tập đoàn tài phiệt nào?
Còn nói thành tập đoàn tài phiệt vàng kim gì gì đó… Ha ha.
Người đàn ông đó thầm mỉm cười, vẫn bày ra bộ mặt đó, nghiêm túc nói: “Cậu chủ Kim Lân không cho phép người thăm viếng! Cô mau cút đi!”
Đi không nói đi, cứ phải nói cút là sao? Hừ… Xã hội đen thì có thể hung dữ như thế sao?
Tiêu Mộng phồng má, trợn mắt với người đó, sau đó quay người đi đến ban cạnh Bạch Mị.
“Nghe thấy rồi chứ, chị chết tâm rồi chứ? Người ta không muốn ai viếng thăm! Đi thôi! Về nhà!”
“Hu hu hu…” Bạch Mị lại khóc: “Xong rồi xong rồi xong rồi! Lần này triệt để xong rồi! Không để ai thăm viếng, đã nói rõ đang rất nguy kịch! Cậu Kim nếu như có lại thời gian ngắn nữa, nếu như chết rồi, vậy chúng ta không phải phải bồi táng theo sao?”
Tiêu Mộng bị những lời Bạch Mị nói mà sợ hãi rụt cổ lại.
Không phải chứ? Xã hội này rồi, vẫn còn kiểu tuẫn táng giống như thời cổ đại sao?
Cổ đại còn tốt, ít nhất là bị chôn sống, mà hiện tại…
Đó không phải muốn thiêu sống đây chứ?
Ôi giời ơi…
Tiêu Mộng đưa tay nước mắt: “Chị Mị, chị đừng dọa em… Em không muốn chết đâu… Em còn chưa kết hôn, sinh con mà, em chết thì quá oan uổng mà…”
“Hửm? Hai người ở đây làm cái gì? Nửa đêm ồn ào cái gì, giống như tiếng chó sói mẹ động dục ấy!”
Đột nhiên, một cái đầu thò vào giữa hai người, thô bạo quát.
“Á á á á…” Bạch Mị bị dọa nhảy dựng lên.
“Quỷ aaaaa có quỷ aaaaaa….” Tiêu Mộng cũng ôm chầm lấy Bạch Mị nhảy dựng lên.
Ngũ Ca đen mặt, vốn mặt của anh ta đã đen, bây giờ đã đen lại càng đen hơn: “Con bà nó! Quả cái gì mà quỷ! Ông đây từ bao giờ biến thành quỷ rồi!”
Ờm. (⊙_⊙)
Bạch Mị và Bạch Mị đều sững sờ.
“Ngũ Ca?!”
Cả hai đều đồng thanh kêu lên.
Ngũ Ca khẽ hất tóc, anh ta ở trong đám Trần Tư Khải thua thiệt là chuyện bất đắc dĩ, nhưng trước mấy cô nhóc Tiêu Mộng này thì anh ta lại trở thành người cầm quyền rồi.
“Hai người… Đến đây làm gì?” Anh ta tra hỏi.
Bạch Mị đôi mắt đảo quanh, vỗ vỗ Tiêu Mộng, mau chóng nói: “Ngũ ca, anh đến vừa đúng lúc, anh cũng biết cậu chủ Kim rất thích em ấy, em ấy không đến thăm rõ ràng không có nghĩa khí lắm, đúng không?”
Ngũ Ca lúc đó hơi nhíu mày chú ý đến Tiêu Mộng, chợt ngộ ra:
“Ầu… Đây không phải là bạn gái nhỏ của Lân sao! Đến cũng lúc đấy chứ!”
Tiêu Mộng còn tưởng ngũ ca câu sau sẽ nói: không chê vào đâu được.
Bạch Mị hai mắt phát sáng: “Ngũ Ca, anh có phải biết cậu chủ Kim đang ở đâu không?”
Ngũ Ca xoa ngực: “Phí lời! Tôi và Lân có giao tình gì chứ? Tôi đương nhiên là biết!”
Bạch Mị vui mừng nói: “Vậy Ngũ Ca anh dẫn tôi đi cùng với? Người ta không để cho vào…”
Híp mắt nhìn mấy người mặc đồ đen của Chính Hổ Đường.
Ngũ Ca lừ mắt, nhìn sang Tiêu Mộng, lại nhìn Bạch Mị, nói: “Cô bé này là bạn gái nhỏ của Lân, vậy cô thì sao? Cô đến đây làm gì? Cô đi lên là muốn làm gì? Có chuyện của cô sao?”
Ờm. (⊙_⊙)
Tiêu Mộng sững người, Bạch Mị cũng ngây ngốc.
Tóm lại không thể nói với Ngũ Ca: Đầu của cậu chủ Kim chính là Bạch Mị đập vào!
“Tôi… Tôi đi cùng em ấy đến, muộn như vậy rồi, hai người chúng tôi lát nữa còn phải về cùng!”
“Ừm ừm ừm, phải đó, phải đó.” Tiêu Mộng gật đầu liên tiếp cho những Bạch Mị đã nói.
“Vậy không được! Chỗ đó của cậu Kim người nào cũng có thể tùy tiện vào được sao? Uống công rồi, cô bé này có thể đi, cô thì không thể. Biết những người đứng ở cửa đó là ai không? Đó là người của Chính Hổ Đường!”
Trời!
Bạch Mị che miệng, vô cùng bất ngờ.
Chính Hổ Đường…
Bạch Mị cấp tốc quy nghĩ, tay túm lấy Tiêu Mộng đang ngáp ngắn ngáp dài, thần bí nói: “Này, Mộng à, chuyện này thì phải nhờ em đi làm rồi, tính mạng của cả nhà chị toàn bộ đều trông cậy hết vào em, em nhất định phải làm được cho chị! Tôi không đi được, em tự mình đi đi, lát nữa em gặp cậu chủ Kim, nói nhiều lời tốt đẹp cho chị, sau đó đem lời xin lỗi chân thành của chị đều biểu đạt ra, nghe rõ chưa?”
“Cái, cái gì? Em một mình đi vào? Chị đừng làm loạn!” Tiêu Mộng trợn mắt, mặt mày rất kinh ngạc: “Làm ơn đi, muốn đến cũng là chị nói muôn đến, em là đi cùng chị đến, bây giờ chị nói chị không đi nữa, bắt em một mình đi, chuyện này là như thế nào, em không muốn gặp tên điên đó đâu.”
Bạch Mị lập tức nước mắt lưng tròng, túm lấy quần của Tiêu Mộng lau nước mắt, khóc lóc nói: “Hu hu, vậy thì phải làm sao? Em mở to mắt nhìn chị chết đi! Mặc dù nói chuyện này ban đầu cũng là vì em, nhưng cũng coi như chị đáng đời, chị không nên vì chị em mà đâm một dao, chị thật ngốc mà! Em cứ để chị chết đi! Để chị chết… Hu Hu…”
Tiêu Mộng lập tức mềm lòng.
Haizz, cô không chịu được nhất chính là người khác diễn vai bi thảm.
“Được rồi được rồi, chị Mị, em sai rồi, tôi vừa này bị rút lưỡi. Chuyện này chị đều là vì em mới gặp xui xẻo, cũng nên để em đi xử lý, chị yên tâm đi, chuyện này để em lo, tên điên đó nếu như còn không tha cho chị, em sẽ đấu với anh ta đến cùng! Hừ! Ai sợ ai chứ!”
Nước mắt của Bạch Mị lập tức biến mất, nắm tay làm động tác cố lên với Tiêu Mộng, sau đó vỗ vỗ mông đầy đặn của Tiêu Mộng, nói: “Cô nhóc! Lên! Nhất định phải thắng!”
Tiêu Mộng theo Ngũ Ca đi vào trong tầng có phòng bệnh VIP, sao cô có cảm giác bị người ta bán đi còn thay tên cướp đếm tiền vậy?
Tiêu Mộng đi đằng sau Ngũ Ca bước vào tầng có phòng VIP, đầu nhìn lần quay lại.
Cô thật sự không muốn bước vào… không muốn…
Bạch Mị giơ nắm đấm về phía Tiêu Mộng đang ở xa xa, khẩu hình miệng còn mở lên, nói “cố lên”.
Cố lên… Cố cái khỉ gì, bắt cô đi thăm tên điên Kim Lân đó… Cô nghĩ thôi cũng thấy sợ sệt.
“Mình có phải đối xử với cô nhóc đó quá tàn nhẫn rồi không? Đêm hôm như vậy lại để một cô nhóc đơn thuần như thế ở cùng với cậu chủ Kim sắc lang… Cô nam quả nữ… Aiya, mình cũng thấy tội lỗi rồi… Mặc kệ, dù sao cũng phải giữ cái mạng trước rồi nói!”
Bạch Mị sờ cánh tay của mình, tự nói với chính mình.
Tìm một nơi, cô ta ngồi xuống, đợi người trong phòng bệnh VIP.
“Cô ấy là ai?” Lại là người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy đứng canh ở cửa mắng Tiêu Mộng, kêu cô cút đi.
Hừ, cô bé này, vừa đuổi đi xong, cô thế nào lại mặt dày quay lại rồi? Nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
“Ồ, cô ấy à, cô ấy là bạn gái nhỏ của cậu chủ Kim, ha ha, quan hệ của hai người đó ấy à, ha ha, cái này cái này… Anh hiểu mà, ha ha ha…”
Tiêu Mộng xụ mặt, kéo góc áo của mình.
Ngũ Ca đây là đang nói cái gì vậy!
Cô đâu có quan hệ với tên điên đó chứ? Nói thật quá mờ ám mà, thật là!
“Ồ? Cô ấy? Ha ha ha… thật sự nhìn không ra!” Người đàn ông mặc đồ đen cười cười gật đầu, thu tay lại, để cho Tiêu Mộng bước vào.
Nhìn không ra quả bóng này, cô lớn lên rất xấu sao?
Ngũ Ca dẫn Tiêu Mộng đi lên tầng, sau đó cũng lầm bầm nói: “Tôi cũng nhìn không ra, cô còn có bản lĩnh này. Cho nên nói, cổ nhân người ta nói thế nào nhỉ? Con người không thể đo lường? Nước biển không thể như nhau?”