CHƯƠNG 41: BA MƯƠI TRIỆU MỘT CÂU HỎI
Anh cười gằn rồi tuỳ tiện kéo lấy một người đàn ông trẻ tuổi ở đó, nói: “Tôi nói với các vị, hôm nay chính là cơ hội tốt để phát tài. Nhìn thấy chưa? Ở đây tôi có rất nhiều tiền, một xấp là một ba mươi triệu. Tiếp sau đây tôi ra câu hỏi, ai trả lời hay trả lời đúng, trả lời có lí, tôi liền thưởng cho người đó ba mươi triệu. Cơ hội không nhiều, nhất định phải nắm bắt đấy!”
“Oa… Ba mươi triệu!”
“Trả lời được một câu hỏi liền có được ba mươi triệu! Không phải đang mơ chứ?”
“Câu hỏi gì vậy, rốt cuộc là câu hỏi gì vậy?”
Mười người đàn ông kia hưng phấn xoa xoa tay.
Ngũ ca đang đứng bên lề nghe thấy thì máu toàn thân cũng sôi trào.
Kiểu người nghèo khổ chỉ dựa vào bản thân mình tiến lên từng chút một như Ngũ ca thì không thể nào gặp được chuyện như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhìn thấy rồi, anh ta liền có loại dục vọng xông lên ra sức giành giật lấy nó.
Kiểu người lớn lên trong lọ mật như cậu chủ Kim, từ trước đến giờ chưa từng hay biết bần hàn là loại mùi vị gì, cho nên cách ăn chơi đốt tiền thế này, cũng chỉ có loại người như bọn họ mới nghĩ ra được.
Quăng đi 30 triệu, 30 triệu… này cũng đốt tiền quá mức rồi.
Kim Lân đảo đảo con ngươi, nói: “Câu hỏi thứ nhất… Tôi thích một cô gái rất ngây thơ, thế nhưng cô ấy lại không thích tôi, tôi muốn làm bạn trai của cô ấy, cho dù tôi nói thế nào, cô ấy cũng không đồng ý, vậy tôi phải làm sao?”
Kim Lân bình thản nói, nói xong anh liền nhìn mọi người.
Kết quả, đổi lại là một đám người mặt ngơ ngác.
Ba mươi triệu một câu hỏi… vậy mà lại là… câu hỏi chọc cười như thế này!
Sau một hồi lâu lặng yên, những người này mới bắt đầu kêu gào giơ tay:
“Tôi biết! Tôi biết!”
”Tôi cũng biết! Cậu cứ liều mạng theo đuổi cô ấy dồn dập là được rồi!”
“Diễn khổ nhục kế cho cô ấy xem đi, khiến cô ấy cảm thấy nếu không có cô ấy cậu sẽ chết mất!”
”Anh hùng cứu mỹ nhân, lúc mấu chốt cậu cứ xông lên phía trước…”
Kim Lân ngồi xổm xuống, đưa xấp 30 triệu trong tay cho một người đàn ông trong đó, ngay lập tức, máu toàn thân của mọi người đều sôi trào lên.
Trời ạ, không phải là nói đùa, tên nhóc này điên rồi, cậu ta sẽ thật sự thưởng 30 triệu!
“Còn có câu hỏi gì nữa không?”
“Đúng vậy, hãy hỏi tiếp đi!”
Cứ thế, Kim Lân đem những khó khăn gặp được với Tiêu Mộng, biến thành từng câu hỏi, lần lượt hỏi những người này.
Ngay cả Ngũ ca cũng không nhịn được giơ tay trả lời câu hỏi.
Suốt một khoảng thời gian, trong phòng 8808 vô cùng ồn ào náo nhiệt, loạn đến rối tinh rối mù.
Một cô gái nhỏ trợn tròn mắt vội vàng chạy đến phía trước Tiêu Mộng, nắm chặt lấy tay cô, lắc lắc lên xuống, thở hổn hển nói: “Nhanh… Nhanh…”
“Nhanh cái gì?” Tiêu Mộng bị sự căng thẳng của cô bé này doạ cho phát sợ.
Xảy ra chuyện gì lớn sao?
Cô bé chỉ chỉ tay hướng bên kia, vẫn thở hổn hển như cũ: “Nhanh lên! Chồng chị điên rồi! Thật sự điên rồi! Chồng chị đang vung tiền lung tung đấy! Chị đi nhanh chút đi, chị còn không đi nữa, tiền nhà chị sẽ bị anh ấy phá đến không còn gì mất!”
A!
Tiêu Mộng bị kinh ngạc đến đơ người ra rồi.
Ai ai?
Ai đang vung tiền lung tung?
Ai dám phá tiền nhà cô đến không còn gì?
Đây là chuyện mà chắc chắn cô không cho phép!
Tiêu Mộng bị cô gái nhỏ kéo đi, chạy băng băng một đường đến phòng 8808.
Trước cửa phòng có rất nhiều nhân viên phục vụ thò đầu ngó vào trong, đều nhìn đến chảy nước miếng.
Nếu không phải có Ngũ ca đang lẫn trong đó, chắc bọn họ đã sớm xông vào đó trả lời câu hỏi giành giật tiền rồi.
Tiêu Mộng nhìn đám người này, cứng rắn chen vào, đúng lúc nhìn thấy Kim Lân đang cầm một xấp tiền ba mươi triệu đưa cho một người xa lạ.
Trong tủ phía sau Kim Lân còn xếp chồng chồng tiền giấy, mà những người trong phòng này, có rất nhiều người đang nắm chặt tiền trong tay…
Quả nhiên là đang vung tiền!
Quả nhiên là đang phá của!
Tiêu Mộng trực tiếp bị chọc tức đến muốn hộc máu.
“Anh đang làm gì vậy hả! Anh điên rồi sao! Xuống đây! Đừng có cho lung tung nữa! Nghe thấy chưa hả? Sao có thể tuỳ tiện cho người khác tiền chứ, tên ngốc này!”
Tiêu Mộng xông lên trên, đầu tiên che chở lấy tủ đựng tiền sau đó dùng cánh tay xua xua, hét về phía đám người trong phòng: “Ra ngoài! Các người ra ngoài hết đi! Đi đi! Còn ở đây làm gì! Đi đi! Đi hết đi!”
Kim Lân trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn Tiêu Mộng dáng vẻ như nữ chủ nhân, không nói nên lời…
Cô nhóc này… Tại sao lại lộ diện rồi?
“Ai ya, chủ nhà người ta còn chưa nói không chơi nữa, cô thì là cái quái gì chứ?”
“Đúng vậy, đang chơi vui mà, cô là ai thế, cô mới nên đi ra đấy!”
“Người phụ nữ này là cái quái gì chứ, cứ vậy mà xông vào, chặt đứt đường phát tài của chúng tôi! Cô cút ra ngoài đi!”
Những người muốn trả lời câu hỏi để kiếm tiền này đều nổi giận, giận dữ đùng đùng gào về phía Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng cũng không tỏ ra yếu kém, sống chết che chở tủ đựng tiền, gào lại với họ: “Các người muốn tiền đến điên rồi sao? Nhận thức giống hệt như kẻ điên! Thế này với cướp tiền thì có gì khác nhau chứ? Còn không đi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Bên kia Kim Lân cắn cắn môi, từ từ nở nụ cười.
Càng cười càng rạng rỡ, càng cười càng kích động.
Anh thở hổn hển đứng thẳng người dậy, gầm to: “Ai mắng vợ tôi, tôi liền thu lại tiền của người đó! Vợ tôi đã tới đây, còn lên tiếng rồi, các người còn dám làm xằng làm bậy nữa? Còn không ngoan ngoãn cút hết đi! Cút đi!”
Kim Lân vừa nổi bão liền doạ đến mấy người đang la hét ầm ĩ.
Này, con nhóc lớn họng này, chính là vợ của anh ta sao?
Lúc này Ngũ ca mới phản ứng lại, thô giọng gào thét: “Còn ngơ ra nữa làm gì? Cậu Kim đã lên tiếng rồi, các người điếc hết rồi sao? Đệt, ông đây mới trả lời được có một câu, các người còn lải nhải lằng nhằng nữa, ông đây liền vứt hết tiền của các người!”
Đám người giành được tiền đó bị doạ đến chạy vù vù mất dạng.
Ngũ ca liếc nhìn Tiêu Mộng một cái, miết miết môi, cũng đi ra ngoài, đương nhiên sau khi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Ha, Cậu Kim này thật sự điên rồi sao, sao lại vì con nhóc ngây ngô này mà điên cuồng đến vậy chứ?
Ánh đèn ma quái bao trùm trong căn phòng rộng lớn…
Bây giờ chỉ còn lại hai người Kim Lân và Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng nhìn những người cướp tiền đó đi hết, cô mới thở dài ra một hơi.
Cuối cùng… cuối cùng cũng bảo vệ được gia tài…
Cô âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình không tới quá muộn.
Nhưng mà…
Tiêu Mộng ôm rương đựng tiền, chuyển ánh mắt, hướng về bóng dáng đang co lại trên sô pha.
Tại sao…
Tên nhãi Kim Lân này lại dùng loại ánh mắt, nụ cười như vậy để nhìn mình?
Hư hỏng, đắc ý, còn có chút âm u?
“Anh, anh, anh làm gì? Làm gì mà cười như thế? Cười kỳ quái đến mức doạ người. Này, này, tôi nói với anh đấy, anh nghe thấy không hả?”
Kim Lân chống tay lên eo, cười quỷ quái, từng chút từng chút áp sát Tiêu Mộng.
Cô nhóc này… có tính là tự động dâng tới cửa?
Ai ya ya, biểu cảm này của cô, thật ngu ngơ, thật đáng yêu, thật non nớt, thật làm anh muốn bộc phát thú tính…
“Nhóc con, cuối cùng em cũng tới rồi.”
Kim Lân nhe hàm răng trắng, chớp chớp mắt với Tiêu Mộng.
Mắt anh là kiểu mắt hoa đào nhỏ hẹp, khi không cười lại phảng phất như đang cười, khi nhìn vào phụ nữ, sẽ mang một loại phong tình vô cùng tự nhiên, bình thường sẽ khiến phụ nữ bị câu đến thần hồn điên đảo.
Thế nhưng giờ khắc này, đôi mắt hoa đào đoạt mạng biết bao người phụ nữ, lọt vào mắt Tiêu Mộng, lại giống hệt ánh mắt của ma quỷ.
Toàn thân Tiêu Mộng nhịn không được mà run rẩy, môi run run, run giọng nói: “Cái gì gọi là cuối cùng? Nếu tôi không đến, anh đã bị đám người xấu đó lừa hết tiền rồi. Anh nên cảm ơn tôi.”
Tiêu Mộng nói xong mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ kiếp, cô đến làm gì chứ?
Đây lại không phải là tiền của cô!
Tên điên này vung tiền lung tung, cô quản anh ta làm gì chứ?
Sự đơn thuần của cô đặt sai chỗ rồi!
Ha…
Kim Lân giành lấy rương tiền nặng trĩu từ tay Tiêu Mộng, nhóc con này thật đúng là yêu tiền như mạng, cái rương nặng như vậy, thế mà cô cũng ôm nổi.
Đặt cái rương qua một bên, tựa như vứt đi một đống rác, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Tiêu Mộng nhìn rương tiền lăn lông lốc qua một bên, nhăn mặt: “Này, tiền…”
Tên này cũng quá mức xem màn thầu thành lương khô rồi đấy?
“Tiền? Tiền là thứ gì chứ? Sống không mang đến, chết không mang đi.”
Kim Lân tuỳ tiện nói, đột nhiên thân thể lao về phía trước…
Tiêu Mộng bị doạ lùi mạnh về phía sô pha: “A…” Một tiếng chói tai.
A, tên này làm gì vậy?
Hành động này của anh… giống như muốn ăn trọn cô vậy.
Cô không phải thịt hay khúc xương, anh cũng đâu phải chó sói chứ.
“Ha ha…” Kim Lân thấp giọng cười.
Tiếng cười trầm thấp lại dai dẳng, còn mang theo từng tầng dao động.
Cánh tay anh đặt ở hai bên người cô, lên lưng sô pha, giam cầm Tiêu Mộng trong không gian nhỏ hẹp giữa anh và sô pha.
Tiêu Mộng bị doạ đến mức lông mi run rẩy, co rúm người lại, không biết xoay sở ra sao, sợ hãi nhìn chằm chằm Kim Lân.
Tiêu rồi, gặp phải tên điên cũng thôi đi, nếu như gặp phải tên điên đang phát bệnh…
Đó mới gọi là đáng buồn!
Kẻ điên giết người thì không phạm pháp!
Tại sao, tại sao đất nước lại có loại pháp luật không công bằng như vậy! Tại sao!
“Anh, anh, anh muốn làm gì?”
“Cô nói xem? Nhóc con?”
Bờ môi gợi cảm của Kim Lân cong lên với biên độ nhỏ, khi cười nhẹ làm lộ ra hàm răng trắng đều, nói thật ra, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, khí chất lại tốt, vì nguyên do từ gia đình nên toàn thân đều phát ra khí chất của con nhà giàu.
Anh cười lên tựa như cảnh sắc đẹp đẽ, vô cùng rạng rỡ.
Là loại rạng rỡ chiếu rọi đủ để khiến người ta phải hoa mắt…
“Tôi, tôi làm sao biết anh? Xin anh đó, đứng dậy trước đi được không? Cứ duy trì tư thế này, anh không thấy mệt sao? Tôi, tôi còn phải đi làm việc nữa.”
Tiêu Mộng vừa căng thẳng, nói chuyện liền không có trọng điểm, lộn xộn cả lên, ở đây một câu, ở kia một câu.