CHƯƠNG 40: MẮC GÌ MÀ ANH LẠI HÔN TÔI
Cô không đi đưa rượu, lẽ nào phải đi đưa giấy vệ sinh à?
“Vậy tôi… nên làm gì đây?”
Bạch Mị cũng đứng ở bên cạnh, lắng nghe dặn dò.
Quản lý nịnh nọt nở nụ cười: “Mộng à, chúng ta là bạn tốt mà, có chuyện gì đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi. Người đàn ông nhà em đến rồi kìa, đang đợi em đấy, em còn làm ba cái chuyện này làm chi? Nhân lúc bản thân vẫn còn trẻ trung, mau mau đi săn đại gia đi, ha ha ha ha ha.”
Kỳ lạ quá, cô có…đàn ông hồi nào thế?
“Tôi, tôi, tôi đâu có…đàn ông…quản lý ơi, chị nhầm lẫn ở đâu sao?”
Quản lý nhìn cô với ánh mắt “cô còn xấu hổ gì nữa chứ” rồi cười cường điệu: “Ha ha, em đừng ngại nữa, chúng tôi đều biết cả rồi. Cậu Kim đang đợi em đấy, tha thiết chờ đợi em đến, em nỡ để người ta buồn lòng như vậy sao. Nhanh lên đi, mau lên, đến phòng 8808 nhé.”
Tiêu Mộng muốn giải thích với quản lý, chủ yếu muốn nói rằng, cái tên Kim Lân này không phải đồ điên hoàn toàn thì cũng điên một nửa.
Nhưng quản lý lại không cho cô cơ hội nói chuyện mà đẩy cô đến trước phòng 8808.
Quản lý mở cửa phòng 8808, dứt khoát xúc cô vào trong giống hệt như chiếc máy xúc vậy.
“Chơi vui nhé! Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của cậu Kim đấy!”
Giọng nói lanh lảnh của quản lý bị cách từ ngoài cửa.
Tiêu Mộng ngây ngẩn đứng trước cửa phòng 8808, ngơ ngác mở tròn cặp mắt.
Kim Lân đang ngồi trên ghế sô pha, ung dung mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười mỉm rất xán lạn, hết sức quyến rũ.
“Bảo bối, đến rồi à?”
Kim Lân chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác ra, ném lên ghế sô pha. Anh ta mặc áo xanh lá nhạt cổ chữ V, vừa thoải mái vừa thời thượng.
Anh ta giang rộng vòng tay với Tiêu Mộng, đợi cô sà vào lòng mình.
“Tôi đã đợi em một lúc lâu rồi đó, nào, qua đây với tôi.”
Tiêu Mộng nhìn thấy hành động của anh ta mà run run rẩy rẩy.
“Anh không bị bệnh đấy chứ?”
Tiêu Mộng bĩu môi.
“Hả? Em nói gì? Tôi bị bệnh à? Tôi khỏe như vâm, làm gì có bệnh đâu.”
Kim Lân hơi sững sờ.
Cô nhóc này ăn nói…hoạt bát ghê.
“Anh không bị bệnh thì anh đang làm cái gì đó, qua chỗ anh làm gì, tôi có là gì của anh đâu, việc gì phải qua chỗ anh.”
Tiêu Mộng trợn mắt.
“Em…tôi…không phải tôi đã nói rồi sao, tôi là Kim Lân, tôi muốn theo đuổi em, tôi thích em, như vậy mà còn chưa đủ sao?”
Kim Lân danh tiếng lừng lẫy, chỉ cần đặt tên anh ta trước mặt, sẽ khiến rất nhiều cô gái điên cuồng thèm muốn.
Huống hồ chi, anh ta đẹp trai như vậy, lại đối xử dịu dàng và kiên nhẫn với cô như thế.
Tiêu Mộng cảm thấy mình đã gặp phải tên điên không biết lý lẽ là gì, bèn thở dài một tiếng: “Anh gì đó ơi, anh không bị gì thật đấy chứ? Sao tôi lại thấy đầu óc anh có vấn đề thế? Tôi không quan tâm anh là ai, mắc gì anh nói anh theo đuổi tôi thì tôi phải nghe lời anh chứ? Đúng thật là, nhàm chán chết đi được! Tôi cảm ơn anh đã giúp tôi hai lần, nhưng cho dù anh có giúp tôi thì anh cũng không được nói với người khác mấy lời như anh là người đàn của tôi được! Tôi bực lắm đấy! Được rồi, tôi không muốn nói tiếp chuyện này nữa, tôi đi làm việc đây.”
Sau khi Tiêu Mộng nói xong bèn đi ra ngoài.
Lúc cô ra đến hành lang, Kim Lân lại dí theo sau, dứt khoát kéo cô quay ngược về phòng.
“Ê…á…anh làm cái quái gì đấy! Buông tôi ra! Buông ra mau…”
Tiêu Mộng vừa vùng vẫy vừa rít lên.
Kim Lân đá cửa phòng ra, rồi ép Tiêu Mộng ngồi xuống ghế sô pha.
Tiêu Mộng tức giận đến nỗi trừng mắt, thở hổn hà hổn hển.
Còn Kim Lân lại quỳ một chân xuống đất, nắm chặt tay cô rồi nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, nói rằng: “Em nghe tôi nói đi! Cô nhóc, em nghe tôi nói đã, có được không?”
Tiêu Mộng bĩu môi, hết sức bất mãn: “Anh làm cái quái gì đó! Ghét ghê! Bỏ tôi ra mau!”
“Được rồi mà, đợi tôi nói thết thì sẽ buông em ra ngay, tôi thề đó!”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì, nói nhanh lên đi chứ!”
Kim Lân sắp xếp lại từ ngữ trong đầu mình, rồi tự cười giễu vài tiếng.
Buồn cười không, anh ta vốn là cậu Kim phong lưu, bây giờ lại sầu não bởi chuyện tỏ tình?
Còn ôm tâm trạng bất an vì sợ bị từ chối…
“Ừm… là như vầy. Cô bé, từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã vô cùng yêu thích em, xao động vì em. Tôi cảm thấy tôi nên tôn trọng cảm giác mãnh liệt trong lòng mình, thích em, muốn theo đuổi em, biết cho em cảm nhận được tình cảm của tôi. Tại sao tôi lại cho em biết mình tên là Kim Lân, bởi vì tôi muốn em hiểu rằng tôi khả năng đem lại hạnh phúc cho em. Tập đoàn tài chính vàng bạc là của tôi đấy, xem như tôi có tiền, có thể cải thiện tình trạng cuộc sống của em, có thể tặng em rất nhiều quà…”
Kể từ lúc ban đầu, Tiêu Mộng vẫn luôn nhíu chặt mày, nhìn Kim Lân hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh, bây giờ nghe anh ta lảm nhảm một hồi, đột nhiên cô cảm thấy lời nói của anh ta và người nào đó rất giống nhau…
Ai đấy nhỉ?
À đúng rồi, là cái tên Trần gấu xấu xa!
Tên xấu xa ấy cũng đã từng nói như vậy, đương nhiên là nói lúc đè lên người cô ở trên giường. Anh ta cũng nói, nếu như có thể làm người phụ nữ của anh ta, anh ta có thể tặng cô cái gì cái gì…Người đàn ông nào cũng thích quyến rũ phụ nữ bằng cách này à?”
“Bởi vậy…tôi có ấn tượng tốt với cô, tôi hy vọng em cho tôi cơ hội giãi bày lòng mình. Em không thể phán tôi tội chết ngay từ lúc ban đầu, đến cơ hội theo đuổi em cũng không cho tôi chứ? Phải không?”
Kim Lân nói xong, bèn nhìn Tiêu Mộng với ánh mắt tha thiết hy vọng.
Tiêu Mộng hỏi lại: “Anh nói xong rồi à?”
“Ừm, nói xong rồi.”
“Vậy thì anh có thể thả tôi ra không, tôi phải đi làm rồi.”
“Cái gì!” Kim Lân ngạc nhiên thốt lên: “Cô nhóc, tôi nói một lúc lâu, em chỉ cho tôi mỗi câu này thôi sao! Hả, chỉ câu này thôi đó à!”
“Rốt cuộc anh muốn nghe tôi nói gì?” Tiêu Mộng cũng thấy rất phiền.
“Thì em nói là em muốn làm bạn gái của Kim Lân tôi! Nói như thế là được rồi!”
Tiêu Mộng chớp mắt, ngây người một lúc rồi ấp úng bảo: “Nhưng tôi có thích anh chút nào đâu, tại sao tôi phải làm bạn gái của anh chứ?”
Kim Lân lúc lắc đầu, cảm thấy mình đã thất bại thảm hại: “Ở bên nhau lâu thì dần dần bồi đắp được tình cảm thôi. Em từ từ thích anh cũng được, anh không gấp đâu. Chỉ có điều, em phải hứa với anh, làm bạn gái của anh đi.”
Tiêu Mộng nghiêng đầu: “Không được đâu, mặc dù đàn anh mà tôi thích đã có bạn gái, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không thích anh ấy nữa. Bây giờ tôi vẫn còn thích anh ấy lắm, sao tôi có thể làm bạn gái của anh được? Không được đâu, không được đâu! Tuyệt đối không được!”
“Tiêu Mộng!” Kim Lân rống lên.
“Sao, sao thế?” Tiêu Mộng mím môi.
Kim Lân trợn to mắt nhìn cô một lúc, rồi nén lại cơn tức giận vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu rồi, có phải em yêu thầm đàn anh, nhưng người ta không thích em, người ta đã có bạn gái rồi phải không?”
Tiêu Mộng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bởi thế, người ta có thích em đâu, cậu ta không có cần em, đồng nghĩa với việc em không có bạn trai, em không có bạn trai thì có thể làm bạn gái tôi rồi.”
“Đàn anh không thích tôi, nhưng tôi rất thích anh ấy mà. Hơn nữa, tôi nào có thích anh, tại sao tôi phải để anh làm bạn trai tôi?”
Á aaaaaaaaaa…Kim Lân muốn đập đàu vào tường quách cho rồi!
Anh ta chợt nhận ra, nói chuyện với Tiêu Mộng, nói tới nói lui rồi lại quay về điểm xuất phát.
Tiêu Mộng cũng cảm thấy khó mà giao tiếp với Kim Lân được, cô lắc đầu: “Được rồi, anh nói xong chưa? Tôi phải đi rồi, tôi tới đây là để làm việc, không phải để kiếm bạn trai.”
“Khoan đã!” Kim Lân vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh ta túm lấy cánh tay Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng nắm mắt lại, rồi đẩy anh ta ra đột nhiên rống vào mặt Kim Lân: “Tôi nói này! Anh có thể đừng vô vị như thế được không! Người ta đã nói là không thích anh rồi, người ta đã nói không cần người bạn trai như anh rồi, anh còn chưa chịu thôi nữa à? Phiền chết đi được, phiền chết đi được!”
(⊙_⊙)
Tiếng rống của cô làm Kim Lân sững sờ, anh ta chưa từng sẽ có người con gái nào dám lớn tiếng rống vào mặt mình như thế…
Tiêu Mộng hất cánh tay, đẩy Kim Lân ra rồi quay người đi thẳng.
Kim Lân giật mình bởi tiếng đóng cửa cái “sầm”
“Cô nhóc! Cô nhóc xấu xa! Em là cô gái đầu tiên dám từ chối anh đây đó.”
Kim Lân đi qua đi lại trong phòng.
Không sợ, không sợ, anh ta là ai kia chứ?
Anh đường đường là cậu Kim Lân phong lưu đấy!
Cậu Kim đây có thể buồn rầu vì một cô gái ư? Chắc chắn anh sẽ có cách chinh phục người con gái như Tiêu Mộng thôi.
Chiếm được trái tim cô! Chắc chắn anh sẽ chiếm được trái tim cô!
Lúc Tiêu Mộng ra đến hành lang, cô vẫn còn tự lẩm bẩm với mình: “Cái đồ điên này! Mặt mũi anh ta trông cũng được, khá là đẹp trai kia mà, tại sao lại thiếu bạn gái đến nỗi hóa bệnh vậy chứ? Cần gì phải lôi lôi kéo kéo người qua đường, kêu gào đòi làm bạn trai của người ta chứ, đúng là điên!” Quản lý nhìn thấy Tiêu Mộng về như không có việc gì, mắt trợn tròn xoe: “Mộng này, trở về sớm như vậy hả? Cậu Kim đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!