CHƯƠNG 35: THẺ THÔNG DỤNG THỨC ĂN ĐƯỜNG PHỐ
Mơ màng, cô ở trong ngực của người ta vẫn chưa biết đông tây nam bắc đã xảy ra chuyện gì.
Cạch.
Trần Tư Khải mở cửa xe ô tô nhảy ra bên ngoài.
“Mẹ nó, cậu làm gì vậy, cậu bị điên rồi ư? Muốn chết hay gì, sao lại cản đầu xe? Cậu có biết là nguy hiểm như thế nào hay không hả?”
Tài xế lái xe tức điên lên, vừa nhìn thấy Trần Tư Khải bước lên xe vừa mắng.
Trần Tư Khải lạnh lùng nhìn tài xế lái xe một chút, chỉ bằng một ánh mắt này, sát khí toàn thân anh đã dọa tài xế lái xe ỉu xìu, không dám mở miệng nói một tiếng nào nữa.
Ánh mắt của anh có thể giết người.
Trần Tư Khải bước vào, nghiêng nghiêng cổ qua, một tay bắt lấy hộp số cán nhẹ nhàng tách ra.
Răng rắc.
Hộp số cán bằng kim loại liền bị gãy nát như vậy.
“A!” Tài xế lái xe bị dọa co rụt cổ lại.
Ánh mắt Trần Tư Khải nghiêm nghị quét mắt bên trong xe, trong tay cầm một nửa hộp số cán, cứ như vậy, âm thanh răng rắc vang lên, lại tách ra thành bốn mảnh nữa.
Một chiêu này đã dọa sợ hết tất cả mọi người.
“Tiêu Mộng, cô chết ở đâu rồi hả?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo đến cực điểm, dọa đến toàn bộ người trong xe đều câm như hến.
“Hả, tôi ở đây nè.”
Tiêu Mộng vô thức quơ tay trả lời, đang ủi ủi trong ngực của một người đàn ông.
Trần Tư Khải đi qua đẩy đám người ra, anh nhìn thấy Tiêu Mộng đang xiêu vẹo ở trong lực của một người đàn ông xa lạ, tức giận kia của anh không có chỗ nào để trút!
Một tay cầm lấy tay của Tiêu Mộng, hung hăng kéo qua một bên, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Sau đó giơ chân ra đạp cho người đàn ông vừa mới ôm Tiêu Mộng một đạp, làm anh ta bay ra xa ba mét.
“A…” Người đàn ông hét thảm thiết một tiếng nằm dài trên mặt đất.
Tiếp theo lại có tiếng kêu sợ hãi.
Sau đó lại im bặt giống như chết rồi.
“Trần, trần xấu… Tổng giám đốc Trần?” Sau khi Tiêu Mộng thấy rõ người đến là ai, thân thể của cô bị dọa đến run rẩy.
Má ơi, cái tên này là ma quỷ hay sao, sao anh ta có thể đuổi theo tới đây được chứ?
Hu hu hu, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, tại sao không hất được cái tên đàn ông như âm hồn bất tán này.
Chẳng lẽ nói sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của cô chính là không cẩn thận mà ngủ với người đàn ông tên Trần Tư Khải này hay sao?
Cô thật sự rất muốn nói với Trần Tư Khải rằng, cầu xin anh đó, cầu xin anh cứ xem tôi là một cái rắm mà thả ra đi.
“Hu hu, Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi không nên nhăn mặt với anh.”
“Hừ, cô sai nhiều chuyện lắm rồi, nha đầu chết tiệt kia, đợi chút nữa cô cố gắng mà chịu đựng đi.”
“Anh, anh đá người ta làm gì vậy, người ta mới cứu tôi đó.” Tiêu Mộng nhìn người đàn ông đáng thương kia, mắt trợn trắng liếc Trần Tư Khải.
“Ai bảo hắn ta dám ôm cô chứ.”
Nói xong Trần Tư Khải lại kẹp Tiêu Mộng vào eo mình, giống như gà mẹ dẫn theo gà con bước xuống xe buýt.
Sau khi nhét Tiêu Mộng đang la oai oái vào trong xe của anh, anh lại nhảy lên xe tiêu sái lái đi.
“Ôi trời đất ơi…” Người lái xe mới thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực, than thầm ít nhất mình cũng đã giữ lại cái mạng này.
“Trời ơi, người đó thật… thật đẹp trai quá đi thôi.”
Mấy người phụ nữ trên xe buýt bắt đầu tám chuyện.
Tài xế lái xe nước mắt lưng tròng nhìn hộp số cán của mình bị phá nát, giọng nói nghẹn ngào: “Mọi người ơi, xuống xe hết đi, xe này đã không chạy được nữa rồi.”
“Haiz.” Toàn bộ những người ở trên xe bắt đầu phàn nàn.
Tiêu Mộng rụt rè ngồi trong chiếc xe hơi: “Tổng, Tổng giám đốc Trần…”
“Kêu tôi cái gì?” Trần Tư Khải hét lớn một tiếng, dọa đến nỗi toàn thân Tiêu Mộng run rẩy.
Cái gì?
Gọi anh ta bằng cái gì vậy chứ? Để cô suy nghĩ lại đã… À, đúng rồi, nhớ rồi.
“Tư Khải…”
Thật sự rất khó xử khi xưng hô ngọt ngào như vậy để gọi một người đàn ông ác ma, cô muốn nổi hết da gà…
Trần Tư Khải nghe hay tiếng Tư Khải run rẩy phát ra từ trong miệng của cô, đột nhiên liền thấy mềm lòng.
Liếc mắt nhìn cô mặc dù vẻ mặt vẫn mang theo tức giận như cũ, nhưng sắc mặt cũng đã khá hơn rất nhiều.
“Tại sao lại không để tôi đưa cô về nhà, có phải cô muốn đi đâu làm chuyện xấu hay không vậy?”
Giống y như giọng điệu của một người chồng đang thẩm vấn vợ mình.
“Hả? Chuyện xấu gì cơ, nào có chuyện xấu gì đâu chứ?” Tiêu Mộng oan ức méo miệng nói.
Hình như là… phương hướng mà xe đang đi cách quán bún gạo mà cô đã hẹn với Lam Nhạn càng ngày càng xa thì phải.
“Hừ, vậy tối hôm đó cô leo lên người tôi bắt tôi ngủ với cô, đó không phải là chuyện xấu à? Còn có chuyện xấu gì mà cô không dám làm nữa?”
Trần Tư Khải nhắc đến buổi tối ngày hôm đó, giọng điệu lại mang theo chút mỉa mai.
Gương mặt nhỏ của Tiêu Mộng đỏ lên, lúng ta lúng túng: “Đúng vậy, tôi biết tối hôm đó tôi đã sai rồi, ôi, bây giờ ngày nào tôi cũng đang cố gắng thức tỉnh, tại sao ngày hôm đó não của tôi lại bị chập mạch mà đi tìm anh chứ.”
Két.
Xe Thắng cấp một cái, nếu không phải đang thắt dây an toàn thì Tiêu Mộng có thể đưa ra kết luận cô nhất định sẽ chui ra khỏi trước kính chắn gió.
“Làm gì vậy, đột nhiên lại dừng xe, dọa người ta muốn chết.”
“Cô mới vừa nói cái gì?” Trần Tư Khải cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tiêu Mộng.
“Tôi, tôi vừa mới nói cái gì hả?” Tiêu Mộng co rụt cổ lại, sau đó lại lui lui thân thể, dáng vẻ tràn đầy hoảng sợ giống như con nai nhỏ.
Anh ta rất đáng sợ, anh ta có biết hay không hả?
Nhất là dáng vẻ nổi giận phát uy này càng rõ người hơn…
Thấy nhiều quá khiến người ta bị giảm tuổi thọ luôn.
Bộp.
Trần Tư Khải đưa tay qua chụp lấy cái cằm của Tiêu Mộng kéo cô qua phía mình một chút.
Khuôn mặt Tuấn Tú của anh ép tới gần, Nói từng câu từng chữ: “Vậy ý của cô là buổi tối ngày hôm đó…cô hẳn là nên đi tìm người đàn ông khác ngủ với cô à?”
Ách!
Cô, cô đâu có ý này đâu chứ.
“Không, không phải… tôi, tôi không tìm ai hết…”
Hô hấp của Trần Tư Khải cũng phải hết lên mặt cô, đương nhiên Trần Tư Khải cũng ngửi được hương thơm trên cơ thể của cô.
Đó là một mùi hương cơ thể khiến người ta rất dễ dàng say mê, nhẹ nhàng, ngọt ngào giống như hương thơm của hoa quả, cực kỳ mê người.
Mỗi lần anh đều không thể tự kiềm chế mình mà đắm chìm vào mùi thơm ngọt ngào kia của cô, hoàn toàn không kiềm chế được.
“Sau này tôi muốn đưa cô về, cô nhất định phải để tôi đưa về, có hiểu chưa hả?”
“Hu hu, hiểu rồi…” Trời ơi còn có chuyện như vậy nữa hả, không nên ép người khác đồng ý để anh đưa về chứ…
Sao anh lại đạt tới trình độ bóp méo người khác như vậy chứ?
“Lúc nãy cô điện thoại với ai vậy?”
“Bạn học của tôi.”
“Tên là gì?”
“Lam Nhạn!”
“Nam hay là nữ?”
“Đương nhiên là nữ rồi. Anh nghe tên cũng có thể biết được mà.”
Hiện tại Tiêu Mộng đã có kinh nghiệm, cô cũng không có ý đồ phản kháng đối mặt với bạo quân thích ngược đãi người khác như thế này, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của anh là được rồi. Nghe theo lời anh có lẽ sống cũng không được lâu, nhưng dù sao cũng sống lâu hơn so với việc phản kháng lại anh.
Vẻ mặt của Trần Tư Khải đã tốt hơn một chút.
“Nhà cô ở đâu?”
“Tôi… tôi không về nhà…”
“Hả? Tại sao lại không về nhà?” Trần Tư Khải lập tức nhíu mày.
Anh cũng không biết tại sao mình lại luôn tức giận đối với cô nhóc này, thần kinh não của anh luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Cực kỳ quái dị…
“Tôi muốn… cái kia, anh có thể bỏ cằm của tôi ra không, tôi đau quá…”
“Hừ…” Trần Tư Khải vẫn là thả cô ra, im lặng nhìn cái cằm của cô, lại bắt đầu cảm thấy đau lòng.
Haiz, tại sao sức của mình lại lớn như vậy chứ, bóp cái cằm trắng nõn của cô ấy đỏ hết cả lên.
“Tôi muốn đi ăn bún gạo với Lam Nhạn ở đường Nam Hải.” Giọng nói của Tiêu Mộng rất nhỏ, sợ hãi nhìn Trần Tư Khải.
Chậc, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia đi, nhưng mà lại có tác dụng gì đâu chứ? Tính tình thối chết đi được, đối xử với ai cũng hung ác.
“Ăn bún gạo gì chứ, thứ kia không hề có vệ sinh chút nào, đều là dùng giấy với nhựa plastic hòa tan với nhau, ăn vào sẽ chết sớm.”
Cho dù ăn bún gạo có chết đi nữa cũng sống lâu hơn so với anh…
Tiêu Mộng bĩu môi: “Không sao đâu, ngẫu nhiên ăn một lần cũng sẽ không chết người.”
Trần Tư Khải cau mày lại, lại liếc mắt nhìn Tiêu Mộng, anh cố gắng nuốt xuống một bụng tức giận, rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra.
Tiêu Mộng liếc nhìn ví tiền của anh một chút, wow, bên trong có thật nhiều thẻ nha, đúng là kẻ có tiền mà.
“Cho cô cái này.” Trần Tư Khải ném cho Tiêu Mộng một tấm thẻ màu vàng.
Tiêu Mộng cầm lên nhìn một chút, có chút không hiểu ra làm sao.
“Cái này là cái gì? Đây là thẻ gì vậy?”
Trần Tư Khải không nhìn cô mà bắt đầu lái xe, chuyển phương hướng đi về phía đường Nam Hải, lạnh nhạt nói: “Thẻ thông dụng của một con đường mỹ thực.”
“A, cho tôi cái này làm gì?” Tiêu Mộng lạt qua lật lại tấm thẻ kia nhìn nhìn.
Chân mày Trần Tư Khải hơi nhíu lại: “Cô cứ nói xem, cho cô thẻ đương nhiên là để cô đi tiêu phí rồi. Cô cầm lấy tấm thẻ này đi đến con đường mỹ thực tùy tiện ăn cái gì cũng có thể dùng thẻ này quẹt, không tốn một xu tiền nào của cô, cô nhớ kỹ cho tôi, sau này chỉ có thể ăn món ăn ở khách sạn lớn, có nhớ chưa đó.”
“Hả! À, nhớ rồi.” Sao lại giống như giáo viên của mình vậy chứ…
Tiêu Mộng đồng ý xong lại ngập ngừng: “Tôi nói này Tổng giám đốc Trần… à không đúng, tôi nói này Tư Khải, tại sao anh lại đưa tấm thẻ này cho tôi, tôi còn thiếu tiền của anh mà, anh lại đưa cho tôi một tấm thẻ, vậy không phải là tôi thiếu tiền anh đến nổi trả không hết hay sao hả?”
“Chính là để cô mãi mãi cũng trả không hết?” Trần Tư Khải nhếch miệng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!